Đợi đến lần thứ ba hắn từ chối một vai diễn nam chính số 2, Phương Nguyên rốt cuộc bạo phát.
“Cố Tuyên Duy cậu không muốn yên ổn đúng không? Hợp đồng của cậu sang năm sau là hết hạn rồi, nếu cậu cứ như vậy, công ty không thể tiếp tục ký với cậu nữa!”
Cố Tuyên Duy ở trong văn phòng Phương Nguyên dạo qua một vòng, phát hiện trên giá sách có một hộp ‘áo mưa’. “Ái yo, sinh hoạt cao ha!”
Hắn đem áo mưa để lên bàn làm việc của Phương Nguyên, sau đó ngồi xuống sofa nói. “Tôi bây giờ không giống với trước kia, tôi nghĩ rồi, có thể tôi không thích hợp với con đường này. Trước kia chỉ có một mình, sống thế nào cũng được, nhưng hiện tại thì không thể, còn có Hà Tất, tôi phải tính toán cho tương lai của chúng tôi”.
“Đùa cái gì đấy? Tính toán gì?” Phương Nguyên đem áo mưa bỏ vào ngăn kéo, tiếp tục thẩm vấn Cố Tuyên Duy.
“Nếu tôi vẫn tiếp tục không nổi lên được, hai chúng tôi chắc chắn sẽ sống không yên. Còn nếu nổi tiếng rồi, phiền phức sẽ càng nhiều. Hợp đồng còn có một năm, dự án nào có thể nhận tôi sẽ nhận, cảm thấy không ổn sẽ từ chối. Tôi chuẩn bị trở về nhà, cùng ba mở công ty”.