Cố Tuyên Duy chỉ mặc chiếc áo ngủ khiến y nhớ lại một màn thần kinh ngày hôm qua, mặt không khỏi đỏ lên.
“Bánh ngọt có lẽ là hỏng rồi, đừng ăn nữa”. Hà Tất lắc lư đi qua, ngồi xuống đối diện Cố Tuyên Duy. “Đáng tiếc”.
“Đáng tiếc cái gì?”
Hà Tất ngửi ngửi cái bánh, cảm thấy vẫn còn tốt, nhưng y không dám mạo hiểm thử thách sức chịu đựng của dạ dày mình. “Thấy tiếc cho anh đó, không được thưởng thức món bánh ngọt siêu đẳng cấp tự tay tôi làm, trong này đều là tình yêu tôi dành cho anh cả đó!”
“……” Nhịp tim Cố Tuyên Duy đột nhiên tăng tốc, bên tai hơi đỏ lên. “Câm miệng đi, đồ cậu làm mà cũng có thể ăn sao!”
“Sao lại không thể!” Hà Tất muốn hành hung ông chủ. “Tôi làm cơm chiên trứng không ngon hả?”
Hà Tất chính là có một sở trường đó, Cố Tuyên Duy cũng từng khen y.
“Cút qua một bên nấu cơm đi! Còn nói nhảm nữa thì chiên cậu!”