“Uốn éo cái gì! Cậu gấp như vậy hả!” Cố Tuyên Duy vẻ mặt chính trực quát to.
Tôi đâu có uốn éo…. Hà Tất thật sự có chút sợ, y ở trong lòng thầm lặng đốt vàng mã, muốn khóc quá.
“Không phải cậu thích tôi à?” Cố Tuyên Duy đột nhiên cúi đầu nhìn y nở nụ cười, vẻ chính trực lúc nãy đã không còn, hiện tại chỉ thấy đặc biệt sở khanh.
“Đúng thì đúng….” Nhưng mà anh đâu có thích tôi! Không thích tôi thì đừng có chọc tôi a!
Cố Tuyên Duy tiếp tục cười, hắn cảm thấy chơi đùa tên này cực kỳ vui, thế là liền cúi đầu hôn miệng Hà Tất một cái. “Thích tôi hả?”
Hà Tất chết rồi, y cảm thấy chính mình lúc này chẳng khác gì một cái xác, bị trục xuất về tây thiên.
“Có thích hay không! Không nói tôi hôn cậu!”
“Thích thích! Thích anh!” Hà Tất hai tay che miệng, hai chân đạp lung tung.
“Thần kinh!” Cố Tuyên Duy trừng mắt nhìn y một cái, lật mình sang một bên, ngủ.
Cho nên, ai mới thần kinh đây?