Chu Nhân tưởng rằng thuyết phục Tống Lăng Ức đóng phim của Trần Vân Đồng rất khó, không ngờ cậu lại đồng ý ngồi xuống nói chuyện, bảo rằng chỉ cần Trần Văn Động tăng tiền thù lao, cậu liền nhận đóng vai diễn này.
Trần Vân Đồng là đạo diễn hàng đầu, việc dùng tiền giải quyết vấn dề vốn không phải là vấn đề, đã thấy còn có rất nhiều tài phiệt làm sân sau đầu tư cho phim điện ảnh của hắn, lại nói Tống Lăng Ức là người biết đúng mực, cũng không được đằng chân lân đằng đầu, hắn hài lòng suy xét, rồi nhanh chóng đồng ý.
Tống Lăng Ức suy nghĩ, sau này sẽ có một thời gian dài không được gặp Tề An Cư, mặc kề bận rộn thế nào, cứ phải gặp anh một lần đã.
Kỳ thực, khi ở thành phố S, anh cũng như hiện tại, không có đủ dũng khí gõ cửa nhà Tề An Cư, chẳng qua cậu có suy nghĩ đang sống cùng anh trong một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, cậu nhắm mắt lại, có thể phác thảo ra hình ảnh hằng ngày của Tề An Cư, có lẽ lúc anh đang đứng trước bàn vẽ tranh, ánh mặt trời phủ lên khắp người, hay anh đang nấu một bữa ăn ngon lành cho chính mình, đeo một cái tạp dề quen thuộc... Cho dù không thấy mặt, chỉ tưởng tượng vậy thôi, nhưng cũng khiến cậu phấn khởi không ngừng. Nhưng một khi đã rời khỏi thành phố S, khoảng cách hay người liền bị kéo xa ra, trong lòng cậu cũng có chút mất mát.
Tề An Cư lấy ra hai bức tranh đã từng vẽ trước đây, gửi nó đến phòng tranh quen biết. Anh cũng với ông chủ ở đây hợp tác đã lâu, cũng có nhiều tín nhiệm.
Ông chủ phòng tranh nhìn qua còn trẻ hơn Tề An Cư mấy tuổi, tính cách trầm ổn có vẻ không phù hợp với tuổi tác, hắn cẩn thận xem hai bức tranh Tề An Cư mang đến.
Trong đó là một bức tranh phong cảnh tả thực; căn nhà hai tầng với những mảng tường bong tróc, một người phụ nữ mảnh khảnh bé một đứa bé trai tiến về phía căn nhà. Gam màu ấm áp, lại chó chút gì đó cổ điển, mang lại cảm giác xưa cũ, hoài niệm.
Bức ảnh kia lại giống như một dòng chảy suy nghĩ, màu vàng, xanh lá cây và tím hòa quyện lại vào nhau. Trong bạn có tôi, trong tôi có bạn, như đang thể hiện tâm trạng mông lung, hỗn loạn của người họa sĩ.
Bởi vì Tề An Cư theo đuổi phong cách tả thực, những kiểu bức vẽ như thế này rất ít khi nhìn thấy, ông chủ kinh ngạc, liếc mắt nhìn.
"Gần đây anh có chuyện gì phiền não à?
"Không, ổn lắm."
Ông chủ cũng không hỏi nhiều, ngược lại cùng anh đến đi dọc phòng triển lãm tranh, tháng sau sẽ tổ chức nhiều sự kiện.
Tề An Cư về nhà, nhìn thấy Tống Lăng Ức ngồi xổm trước của nhà anh liền lập tức giật mình, dừng chân nhìn chằm chằm vào cậu
Tống Lăng Ức nghe được tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu, cuối cùng cũng đợi được Tề An Cư, đôi mắt sáng bừng, toát lên vẻ vui sướng rõ rệt, kìm lòng không được kêu lên một tiếng: "An Cư!", rồi đứng lên chỉ muốn nhào về phía Tề An Cư. Nhưng mà động tác cậu nhanh chóng dừng lại, khóe miệng cứng đờ.
"Thế nào lại ở đây?" Tề An Cư hỏi.
"Ngày mai em phải đi Hoành Điếm quay phim, chắc sẽ đi rất lâu." Má nó! Ngôi lâu quá, chân tê muốn xỉu luôn á! Tống Lăng Ức âm thầm nhẫn nại, đồng thời duy trì tác phong nhanh nhẹn mỉm cười.
Mặc dù có hơi ông nói gà, bà nói vịt, Tề An Cư vẫn coi như minh bạch mà gật đầu, cũng không biết nên nói những gì, người đã đến, cũng không thể không cho vào nhà.
Anh cầm chìa khóa mở cửa, Tổng Lắc Ức liền đi theo sau, động tác rất chi nhanh nhẹn. Tề An Cư chú ý khi cậu bước vào phòng, còn mang theo một chiếc hộp hình chữ nhật.
"Cậu cứ tự nhiên", Tề An Cư dứt lời, liền đến buồng vệ sinh rửa tay, để lại Tống Lăng Ức ngồi một mình trong phòng khách.
Cái này gọi là lần 1 thì sướng, lần 2 thì phê, Tống Lăng Ức lần thứ 2 được bước vào nhà Tề An Cư lập tức thấy viên mãn không sao tả được, cảm giác đây không khác gì sự kiện rất quan trọng của cuộc đời.
Khi trở ra từ nhà vệ sinh, trên tay Tề An Cư có cầm hộp nước trái cây vốn được bác bán rau cho. Mà anh thì lại không thích mấy thứ đồ hộp hoa quả đầy phẩm màu này, thế nên sắp hết hạn đến nơi.
"Cậu uống không? Có cần tôi rót ra ly không?"
"Em uống trực tiếp luôn là được ạ!"
Tống Lăng Ức vui sướng nhận hộp nước trái cây, dùng ống hút chọc thủng giấy, miệng hút ừng ực. Lần trước uống nước đun sôi để nguội, lần này là nước trái cây, đãi ngộ đúng là có tăng lên! [≧≦]
Nhưng mà cậu cũng không vui chơi quên nhiệm vụ, uống đủ liên cầm chiếc hộp quý lên đưa ra trước mặt Tề An Cư: "Này, anh xem đi!"
"Cậu cầm lại đi, đến nhà tôi không cần quà cáp đâu!"
"Đây không phải quà!", Tống Lăng Ức đã chuẩn bị sẵn lời thoại, "Em mua được bức tranh từ buổi đấu giá, nhưng sợ mua phải đồ giả. Lại nhớ anh là một họa sĩ, nên muốn nhờ anh xem giúp em."
"Cậu mua về một bức tranh?". Nghe vậy, Tề An Cư hơi bất ngờ.
"Đúng, bức họa rất đắt giá, em cũng không muốn coi tiền như cỏ rác", Tống Lăng Ức bắt đầu mở chiếc hộp.
Lớp vỏ bọc dần dần bong ra, lộ ra một bức tranh, ánh mắt Tề An Cư không rời khỏi nó lấy một chút.
Tống Lăng Ức vẫn lặng lẽ để ý đến phản ứng của Tề An Cư, trong lòng vui vẻ: "Có phản ứng rồi!"
Tề An Cư nhìn chằm chằm vào bức họa một hồi, mới giương mắt: "Cậu yên tâm, là đồ tốt!"
"Thật không? Vậy là tốt rồi!", Tống Lăng Ức cao hứng nói, sau đó lại ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Giá trị nghệ thuật của bức tranh này thật sự cao sao? Em nghe người chủ trì buổi đấu giá tâng bốc bức tranh liền muốn có được nó. Chỉ mong bức tranh thật sự có giá trị!"
"Đây là bức tranh của đại danh họa John – người đã gặt hái rất nhiều thành tựu nghệ thuật. Cậu đang sở hữu một báu vật vô giá đấy, cố mà trân trọng cho tốt."
"Dĩ nhiên! Dù sao em cũng đã tốn nhiều tiền như vậy mà. Nhưng mà... anh chỉ cho em giá trị nghệ thuật của nó cụ thể là ở đâu không? Em muốn biết thật rõ, để hiểu bức tranh quý giá thế nào. Em bảo cái này, anh đừng cười em, em chỉ đơn thuần thấy bức tranh này rất đẹp, để ở phòng khách rất phù hợp, chỉ có thế thôi!"
Tề An Cư nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người cậu.
Tống Lăng Ức gặp được ảnh mắt kia, trong lòng run lên, giống như bị người ta nhìn thấy.
Nhưng mà Tề An Cư chỉ nhìn cậu một lúc, tầm mắt lại di chuyển về bức tranh, không nhanh không chậm nói: "Vị họa sĩ này rất giỏi trong việc lột tả ảnh sáng, cậu xem chỗ này... còn có chỗ này nữa..."
Tổng Lăng Ức nhẹ nhàng thở ra,lắng nghe giọng nói thanh lãnh mà từ tính của Tề An Cư, đồng thời không ngừng gật đầu, làm bộ dáng dỏng tai lắng nghe. Cậu không hiểu chỗ nào liền hỏi, Tề An Cư cũng kiên nhẫn giải thích. Hai người nói qua nói lại, tạo thành một bầu không khí hòa hợp.
"Hóa ra là vậy! Vị họa sĩ này cũng giỏi quá đi. Lần sau khách đến nhà có hỏi, em cũng có thể tự tin khoe khoang. Haha, à này, anh ăn chưa? Chưa thì em mời anh một bữa cơm, coi như cảm tạ được không."
"Việc nhỏ ấy mà, không cần khách khí."
"Cần, cần chứ!"
"Nhưng mà tôi ăn rồi."
"... Vậy à? Tiếc quá, lần sau nhất định phải cho em mời anh đấy!"
Nếu là người khác, dù trong lòng không muốn, thì cũng sẽ đáp "ừ" cho có lệ, nhưng Tề An Cư lại thản nhiên nói: "Nói sau đi!"
Tống Lăng Ức bị phũ đã thành quen, liền không cảm thấy xấu hổ, chỉ là muộn rồi, cũng may là hôm nay được ở cạnh Tề An Cư đủ lâu nên cũng tạm thỏa mãn.
Cậu thức thời đứng dậy chào tạm biệt, đột nhiên phát hiện ra cái gì lập tức kêu lên: "Thôi chết, chiếc hộp đựng bị em làm hỏng rồi, nếu cứ thế này ôm tranh về sợ làm hỏng nó mất."
Tề An Cư dĩ nhiên không đồng ý: "Tuyệt đối không được!"
"Vậy tính sao đây?"
"Cậu chờ một chút, tôi tìm xem có cái gì để cậu đựng tranh không?"
"Đợi đã, anh không cần làm thế cho vất vả. Hay là em gửi nhờ nhà anh, ngay mai em bảo trở lý mang theo đồ đóng gói đến, có được không?"
"Chuyện này..." Tề An Cư có điểm do dự.
"Giữ hôm em một đêm đi, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì, thì em sẽ mất rất nhiều tiền. Mà hình như anh cũng thích tranh, thế thì cứ tranh thủ lúc này tha hồ nghiện cứu. Như vậy là quá hợp lý rồi!"
Câu cuối cùng chạm đúng chỗ ngứa của Tề An Cư, khiến anh không nói được lời nào.
"Không phải lo, chẳng phải là em chủ động nhờ anh sao? Chẳng lẽ em còn lo anh sẽ đánh tráo tranh giả, lấy tranh thật sao?" Tống Lăng Ức nửa đùa, nửa thật.
"Thôi được rồi." Tề An Cư nói.
Tống Lăng Ức âm thầm giơ hai ngón tay chiến thắng.