Tề An Cư liếc nhìn cậu một cái: "Tôi không giận."
"Vâng, vâng, vâng, vậy là tốt rồi."
Tuy rằng, Tề An Cư không tức giận, Tống Lăng Ức cũng không thoải mái. Đúng lúc ấy, một chiếc xe tuần tra đột nhiên phanh gấp lại trước mặt họ.
Một cánh tay rắn chắc mở cửa ra, người đó bước xuống xe, gỡ chiếc kính râm ra để lộ gương mặt chữ điền cực kỳ nam tính, đối với Tống Lăng Ức không khách khí nói: "Ơ kìa, không phải đi Hoành Điểm quay phim sao? Thế nào lại cứ như âm hồn bất tán quanh Tề An Cư nhà này thế?"
Tống Lăng Ức vừa thấy sắc mặt người nọ, liền nổi nóng, cậu chỉ có thể khúm núm trước Tề An Cư, còn những đứa khác thì không có cửa, liên gân cổ bật lại: "Liên quan gì đến anh? Anh liên quan gì đến anh ấy?"
"Tôi á, đương nhiên là bạn tốt của An Cư. Quan hệ thân thiết hơn với bạn học cũ như cậu nhiều!"
Tống Lăng Ức nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đấm thẳng vào cái mặt đắc ý kia. Nhưng xét theo phương diện nào đó, Phàn Lâm nói đúng. Cậu và Tề An Cư đã nhiều năm không gặp, ngay cả việc mẹ anh nằm trong viện dưỡng lão mà cậu cũng không hay. Cậu không hiểu Tề An Cư nhiều bằng cái tên phiền phức kia.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi dâng lên cảm giác ghen tị, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phàn Lâm.
Phàn Lâm mỉm cười với Tề An Cư, nó: "Bên ngoài nắng to, anh mau vào nhà, đừng để tên quấy rối nào đó bám theo."
Tề An Cư có hơi khó hiểu, hai người kia đối địch nhau từ khi nào thế?
Nhưng mà nghĩ rồi để vậy thôi, anh sẽ không can thiệp vào chuyện này, chỉ gật nhẹ đầu với hai người rồi bước vào trong.
Tống Lăng Ức ngây ngốc một hồi, xoay người định trở lại vào trong xe, lại phát hiện chiếc xe tuần tra kia vẫn không đi. Phàn Lâm nở nụ cười, nhưng trừng mắt nhìn cậu.
Tống Lăng Ức hừ nhẹ một tiếng, nghĩ rằng ông đây không thèm chấp chú.
Nhưng động tác tiếp theo của Phàn Lâm nhất thời làm cậu nổi cáu.
Chỉ thấy tên kia giơ ngón trỏ và ngón giữa ra chỉ về đôi mắt hắn, sau đó lại giơ ra phía cậu. Ý bảo coi chừng đó, anh để mắt đến chú rồi, liệu hồn!
Không đợi Tống Lăng Ức phản ứng, cậu ta đã một cước tiêu sái bước đi, để lại cậu với gương mặt đen xì
"Mẹ kiếp! Lượn đi! Đừng để ông đây thấy được!"
Tống Lăng Ức giận đến đỏ cả mặt, mạnh mẽ đá một cái vào không khí.
Trở lại đoàn làm phim, Tống Lăng Ức bị cả đám người vây quanh, nhân viên chợt nhận ra vị siêu sao này đang khó ở. Trước đây còn cùng họ bông đùa vài câu, hiện tại thì ngoại trừ quay phim, xem kịch bản, thì hầu như lúc nào mặt cũng như đâm lê.
Hơn nữa, họ cũng nhận ra vị siêu sao kính nghiệp này cũng không có cả tâm trạng quay phim.
"Cắt!"
Lư Ưu nhìn vào màn hình, do dự một lúc, lại nói với Tống Lăng Ức: "Cắt! Lại lần nữa!"
Tống Lăng Ức nhắm chặt mắt, lại mở, nhìn về phía Lư Ưu, gật nhẹ đầu.
Lại một lần nữa hỗ "Cắt!", Lư Ưu nhíu mày, đang định mở miệng, liền nghe thấy Tống Lăng Ức nói: "Đạo diễn Lư Ưu, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
"Cũng được, cậu đi tìm cảm hứng chút đi, 15 phút sau quay lại."
Tống Lăng Ức trở lại khu vực nghỉ ngơi, Tiểu Đường lập tức đi đến bên cạnh đưa đến một chai nước lạnh, cậu vặn mở uống một ngụm, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, lông mi hơi run rẩy, dáng vẻ mệt mỏi.
Dung Hạo và Tống Lăng Ức có nhiều ảnh quay nhất. Bởi vì có quan hệ không tệ với Tống Lăng Ức, hai người cùng giúp đỡ nhau diễn xuất một lần, anh ta do dự một lúc, đi tới hỏi: "Lăng Ức, có muốn diễn tập với tôi không?"
"Không cần, tôi tự mình tìm cảm hứng", Tống Lăng Ức mở mắt, bình tĩnh nói: "Ngại quá, thực sự không muốn phiền anh giúp tôi."
Dung Hạo không nói lời nào, liền hiểu ý mà rời đi.
Nghỉ ngơi một lúc, Tống Lăng Ức tìm lại được một chút cảm hứng diễn xuất, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chung quy ai cũng hy vọng quá tình quay phim sẽ thuận lợi.
Vất vả kết thúc một ngày làm việc, Tống Lăng Ức cảm thấy mệt mỏi hơn ngày thường, về không sạn mà hai hàng lông mày không ngừng nhíu lại.
Tiểu Đường vụng trộm quan sát ông chủ nhà mình, không phải anh ta vừa đi gặp nam thần nhà mình sao? Chẳng lẽ gặp không được, liền dục cầu bất mãn?
Thấu hiểu tâm trạng ông chủ là nhiệm vụ hàng đầu của cậu, Tiểu Đường cân nhắc, quyết định phải thăm hỏi vài câu mới được.
Vì thế khi Tống Lăng Ức vào phòng, cậu cùng cười hì hì đi theo, Tống Lăng Ức mất kiên nhẫn hỏi: "Muốn gì?"
Nụ cười Tiểu Đường cứng nhắc, nói một cách chó má thì nhiệm vụ chính của cậu là mua vui cho ông chủ, cậu cẩn thận hỏi: "Anh Tống, Tề tiên sinh có hỏi về bức tranh không? Anh ấy không đợi anh đến lấy không?"
Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt sáng sủa của Tống Lăng Ức đột nhiên tối sầm lại, giống như bị phủ một tầng mây đen:
"Hôm nay anh không đến gặp anh ấy à?" Tiểu Đường cảnh giác hỏi.
"Có gặp, hôm nay tình cờ gặp ảnh trên đường, liền đưa về nhà."
Điều đó không tốt sao? Tiểu Đường không hiểu sao Tống Lăng Ức lại thất vọng như thế.
"Tôi... bỏ đi, không nói nữa."
"..."
Nhử một tí lại không nói nữa là sao?
Tiểu Đường chưa kịp nói thêm đã bị đuổi ra ngoài.
Tống Lăng Ức thở dài, đăng nhập vào trang web truyện tranh như một thói quen. Cậu không nhớ đã đọc truyện của Tề An Cư bao nhiêu lần, dường như làm như vậy cậu mới cảm nhận anh đang gần mình hơn. Người ta nói văn cũng như người, do đó tranh cũng có thể phản ánh một phần tâm tư anh, thậm chí là một vài trải nghiệm của anh trong quá khứ!
Mặc dù IQ của Tống Lăng Ức tụt mạnh khi đối diện với Tề An Cư, nhưng sự thật cậu là người có đầu óc, khi ngồi nghiền ngẫm một mình, một số chi tiết bị bỏ quên sẽ xuất hiện.
Trong những năm trở lại đây, cậu trở nên rất nổi tiếng, đồ ăn và quần áo hầu như là hàng hiệu. Hơn nữa, cậu đã gặp nhiều loại người, nên mắt quan sát rất tinh tường, một cái liếc nhìn cũng biết quần áo và phụ kiện của Tề An Cư là đồ rẻ tiền. Hơn nữa, khi biết anh sống ở một nơi như vậy, cậu đã nghĩ anh muốn trải nghiệm cuộc sống, điều này hoàn toàn khả thi nên cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng khi biết mẹ của Tề An Cư sống trong viện dưỡng lão. Lúc đầu, cậu không nghĩ nhiều lắm, nếu ốm thì vào viện là bình thường. Nhưng càng nghĩ kỹ, cậu càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Với khả năng tài chính của gia đình Tề An Cư, nếu mẹ anh ốm thì gia đình chắc chắn sẽ đưa bác ấy đến một viện dưỡng lão tốt hơn. Loại viện dưỡng lão mẹ anh đang sống, chẳng co lợi thế gì ngoại trừ việc giá rẻ.
Tất cả các dấu hiệu được kết nối với nhau và cậu lờ mờ đưa ra một phỏng đoán táo bạo. Dự đoán này giống như một hạt giống, một khi nó nảy mầm, sẽ sinh sôi không kiểm soát được.