• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết mục kết thúc, Tổng Lăng Ức đứng ở phòng nghỉ hút thuốc, nhìn những vóng khói bay lơ lửng mà bắt đầu suy nghĩ mông lung.

"Cộc, cộc, cộc" tiếng gõ cửa đều đặn làm cậu bừng tỉnh, theo đó là giọng nói mệt mỏi của Lưu Vận truyền qua cánh cửa: "Lăng Ức, mọi người đang muốn đi hát karaoke, có muốn đi cùng không?"

Tống Lăng ức ấn đầu lọc vào gạt tàn thuốc, phiền muốn đáp: "Được, tôi có đi."

Bốn giám khảo, cùng với nhóm thí sinh trúng tuyển, thêm cả nhóm nhân viên hậu trường, thành một đám đông ồn ào muốn đốt tiền, dứt khoát thuê phòng lớn nhất.

Bốn vị giám khảo, hưởng ứng theo yêu cầu của số đông, mỗi người hát mỗi một ca khúc mở màn, nhưng mà không phải người nào hát bài của người nấy mà là hát các ca khúc của nhau. Ví dụ, Tống Lăng Ức hát bài hát làm nên tên tuổi Lưu Vận, mặc dù truyền tải được cảm xúc, nhưng bởi tâm trạng không tốt, nhiều đoạn âm cao không xử lý được. Người khác không dám cười, nhưng chính cậu cũng phải bật cười thành tiếng.

Lưu Vận vỗ tay cười nói: "Thí sinh này hát hay lắm, tôi bật đèn sáng cho anh! Ha ha ha!"

Tống Lăng Ức phối hợp cười, cầm một chai bia, chọn một góc mà ngồi xuống. Tiếng âm nhạc, tiếng đồng thanh hát, tiếng trò chuyện, âm thanh chơi trò đoán số, các loại âm thanh hỗn loạn làm người ta nhức đầu, có chút râm ran màng tai, Tống Lăng Ức day huyệt thái dương, mệt mỏi xoa ấn đường.

Ngồi trên sô pha một lúc thì có người ngồi xuống bên cạnh cậu, hơn nữa lại ngồi rất gần. Tổng Lăng ức liếc mắt, dưới ánh sáng mập mờ, đôi mắt cậu trông mơ hồ mông lung, đồng thời lại quyến rũ sâu thẳm.

Người nọ ngây ngốc nhìn cậu một lúc, mới bối rối mở miệng: "Tống, Tống lão sư có chỗ nào không thấy thỏa mãn sao?"

Ấn tượng của Tống Lăng Ức đối với người này, chính là hắn có góc nghiêng gợi nhớ đến Tề An Cư, nhưng còn lâu mới sánh bằng anh ấy.

"Không có gì." Cậu đáp cho có lệ.

Người nọ không biết đáp như nào, cũng không cam lòng tránh đi, chỉ có thể ngồi ngượng ngùng, một lúc sau, đổ đầy một cốc trà đưa đến trước mặt Tống Lăng Ức: "Tống lão sư, uống chén trà nóng đi cho tinh thần tỉnh táo."

Tống Lăng ức hẳn nhiên không vui, cảm thấy đối phương không biết nhìn mặt đoán ý.

Tiểu Đường là trợ lý sát sườn của Tống Lăng Ức, hẳn nhiên lúc này cũng đang có mặt trong quán karaoke, phát hiện tâm trạng của ông chủ nhà mình đang rất tệ, lập tức thức thời không lại gần để quấy rầy, nhưng luôn âm thầm quan sát, nhìn đến mức đứng lên tiếp cận, lịch sự thể hiện ý tứ muốn người nọ tránh xa ông chủ.

Thấy trợ lý của Tống Lăng Ức, người kia không thể nói không, đành ngồi dịch sang bên cạnh, để ra một chỗ cho Tiểu Đường.

Tiểu Đường ngồi giữa hai người, thầm nghĩ người mới này rất không thông minh, chẳng hiểu sao lại nghĩ bản thân lọt vào mắt xanh của Tống Lăng Ức? Đúng là tự mình đa tình. Tiếp cận thế này không tạo thiện cảm mà còn gây chán ghét. Nhìn chung thay vì nổi tiếng bằng nỗ lực và tài năng, ước chừng nhiều người muốn dựa vào cây cao bóng cả hơn.

Nhưng mà cậu có thể lý giải, hàng năm showbiz xuất hiện nhiều tân binh như vậy, ai đều cũng muốn được bạo hồng, nhưng thấy sự bạo hồng được có mấy ai? Có đường tắt thì ai chẳng muốn đi?

"Anh Tổng, có muốn về nhà không? Cậu hỏi.

Tống Lăng Ức lắc đầu, cúi xuống chơi trò chơi di động, nếu về nhà thì cậu sẽ giống như một kẻ ngốc cô độc, cảm giác khó chịu đè nặng lên lồng ngực, không sao giải tỏa nổi, chi bằng ở chốn đông người này giết thời gian còn tốt hơn. Cậu chỉ đơn thuần ra vẻ xa cách, còn trợ lý bên cạnh ra dáng hộ vệ, nhưng người đang có ý đồ làm thân, trong tình huống này cũng không nhịn được mà lui bước.

Lưu Vận hát nốt cao, uống rượu, nhìn Tổng Lăng Ức ngồi ở góc, liền huých vai cậu mà nói: "Như thế nào mà cậu lại ngồi đây? Đến, cùng chị đây hát song ca nào!"

Mọi người nghe được, đồng thanh ủng hộ.

Tống Lăng Ức bất dĩ gật đầu, nể mặt nữ danh ca, nhất là một nữ danh ca bá đạo, liền đứng dậy cùng nàng ca hát.

Gò má Lưu Vận ửng hồng, bên trong đáy mắt có thủy quang nhộn nhạo, cô ôm lấy cánh tay Tổng lăng Ức, đôi mắt toát lên vẻ nhu tình.

Tống Lăng Ức có chút quen biết cô, bình thường quan hệ cũng tốt đẹp, xem như lý giải được hành vi của cô, dù cho lần này có hơi bất thường. Nhưng mà cậu cũng không ý kiến gì, bình thản cùng cô song ca.

Lưu Vận hát xong liền lao vào toilet, sau khi trở lại thì an vị nghe người khác hát. Tuy cô gắng gượng tỉnh táo, nhưng mà vẫn nhìn ra men say.

"Chị Vận, chị có muốn nghỉ không? Mà trợ lý của chị đâu?" Tổng Lăng Ức có hơi do dự tiến đến hỏi.

"Bị cảm, tôi cho cô ấy nghỉ phép rồi."

"Đúng lúc tôi cũng muốn về, hay là tôi đưa chị về?"

Lưu Vận cười nhìn không cười nhìn cậu: "Không sợ bọn paparazzi chụp được, dựng chuyện chúng ta à?"

"Càng tốt, đang cần được đánh bóng tên tuổi, chỉ sợ bạn trai chị ghen."

Lưu Vận lộ vẻ ảm đạm chớp mắt một cái, nhưng cũng nhanh chóng phấn chấn: "Vậy tốt, cảm ơn cậu."

"Chị có thể đi được không?"

"Đừng coi thường tôi, để tôi đi cho cậu xem"

Lưu Vận bất mãn nói, đứng lên cùng các đồng nghiệp chào hỏi, liền vội vã rời đi, gót giày ưu nhã giẫm lên mặt đất, quả nhiên không nhìn ra một chút bất thường nào.

Đến khi ngồi vào xe, Lưu Vận mới hơi cúi xuống, lộ vẻ kiệt sức.

Xe khởi động, bên trong trầm mặc không một tiếng động. Tống Lăng Ức suy đoán có khả năng Lưu Vận gặp chuyện gì đó, nhưng mà quan hệ bọn họ không thân thiết, thậm chí nếu hỏi sẽ bị nghe là thám thính chuyện đời tư của người khác, để tránh cảnh hiểu nhầm, tốt nhất không nên nói gì.

Không ngờ, Lưu Vận lại chủ động mở miệng, thì thào nói nhỏ: "Những người như chúng ta đâu có là gì trong mắt người khác? Những kẻ có tiền của, nếu chơi đùa thì có thể, nhưng nói chuyện tình cảm, thì coi chúng ta chẳng khác gì con hát đào kép, cảm giác chúng ta không sạch sẽ, cảm giác chúng ta si tâm vọng tưởng..."

Tống Lăng ức nhăn mày, trái tim không rõ vì cái gì mà lỗi nhịp. Cậu trầm mặc một lúc, nói:: "Chị Vận, nếu chị cần, vai em đây, chị có thể dựa vào một chút."

"Ừ...." Lưu Vận gắng gượng cười: "Cảm ơn, nhưng mà không cần."

Cô dừng một chút, nói: "Hôm nay tôi uống hơi quá chén."

Tống Lăng Ức nhún vai, đầy thiện chí nói: "Không có gì, tôi chưa nghe cái gì cả."

Lưu Vận cười khẽ một cái, không khí lại một lần nữa im lặng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ

Sau khi đưa Lưu Vận về, Tống Lăng Ức cũng trở về nhà, mở cửa, thả người nằm lên giường, mắt thẫn thờ nhìn lên tấm đèn chùm. Những gì Lưu Vận nói không ngừng lăn tăn trong đầu.

Anh cũng nghĩ như vậy sao? Cảm giác em đang làm trò chướng mắt? Thậm chí còn khiến anh không muốn kết giao.

Nghĩ mãi, rồi từ khẳng định đó là sự thật, tủi thân cùng khó chịu dâng lên trong lòng.

Dựa vào cái gì? Tống Lăng Ức cậu đây nói gì cũng là đại minh tinh? Hiện giờ là tâm điểm của giới giải trí? Số tiền một năm kiếm được khéo gấp mấy lần anh ấy. Còn có cả khoản tiền tiết kiệm đồ sộ nữa.

Tồng Lăng ức đem oán giận trút hết lên gối; bị ném qua ném lại rồi phũ phàng bị ném xuống đất. Nhưng cậu vẫn không nguôi giận, liền lôi rượu ra, uống như chưa bao giờ được uống.

Tề An Cư lần thứ hai nhận được điện thoại của Tống Lăng Ức, thật có chút ngoài ý muốn. Anh cho rằng sau lần cự tuyệt lần trước, Tống Lăng Ức vĩnh viễn không bao giờ liên hệ với anh mới phải.

Nhấc máy nghe, đập vào tai là những âm thanh không rõ ràng, ngẩn người, Tề An Cư chần chờ nói: "Tống... Lăng Ức?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK