• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Tống Lăng Ức cũng gom đủ can đảm để đến gặp Tề An Cư đòi một lời giải thích. Cậu hồi hộp bấm chuông cửa, nhưng đợi mãi không thấy ai trả lời. Cậu áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe, nhưng căn phòng vẫn im lặng đến lạ kỳ.

Tề An Cư hiếm khi ra ngoài vào giờ này, kỳ lạ hơn nữa là ngay cả bà Dương Quỳnh cũng không có ở nhà. Tống Lăng Ức lo lắng đi qua đi lại trong hành lang, trong lòng bất an. Cậu lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn WeChat, nhưng do dự mãi rồi lại xóa đi. Cuối cùng, cậu quyết định đi xuống sảnh chính hỏi bảo vệ xem có thấy Tề An Cư và mẹ anh ấy không.

Bảo vệ liền đáp ngay: "Sáng nay, Tề tiên sinh và mẹ xách hành lý đi ra ngoài, có vẻ như họ sẽ có một chuyến đi xa nhà."

Tống Lăng Ức cảm thấy như có tiếng ong trong đầu, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Cậu run giọng hỏi: "Bác chắc chắn đó là Tề tiên sinh chứ?"

"Chắc chắn rồi, với người nổi bật như Tề tiên sinh, tôi sao có thể nhận lầm được?" Bảo vệ cười nói, "Cậu ấy diện mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, khó mà quên được."

"Vậy... bác có nghe chính miệng anh ấy nói sẽ rời khỏi đây không?"

"À, không, tôi chỉ đoán vậy thôi, vì họ mang theo nhiều hành lý."

Bảo vệ lúc này cũng nhận ra Tống Lăng Ức có vẻ không ổn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn như sắp gục ngã. Ông do dự hỏi: "Tống tiên sinh, cậu không sao chứ?"

Tống Lăng Ức dường như không nghe thấy, lảo đảo bước đi, vô thức quay trở lại trước cửa nhà Tề An Cư. Đứng ngây ra một lúc lâu, cậu mới chợt nhận ra rằng chủ nhân nơi này sẽ không quay về nữa.

Cậu cười đau khổ, bước chân nặng nề rời đi.

Nước ào ào chảy, Tống Lăng Ức tạt nước lạnh lên mặt, đầu óc hỗn loạn dần trở nên bình tĩnh dưới sự kích thích của cái lạnh. Hai tay chống lên bồn rửa mặt, cậu ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy một khuôn mặt trắng bệch như ma, hốc mắt đỏ hoe, tóc ướt dính bết vào trán, trông thảm hại như một con chó mất chủ.

Tống Lăng Ức nhìn chằm chằm vào gương một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu, rồi lại nhanh chóng biến mất. Cậu lấy khăn lau mặt, gọi vào số điện thoại mà mình đã thuộc lòng. Tuy lời của bảo vệ chỉ là suy đoán, cậu vẫn muốn tự mình hỏi cho rõ. Nhưng sau một lúc, giọng nói điện tử lạnh lùng nhắc nhở rằng số máy này đã tắt.

Trái tim Tống Lăng Ức chìm xuống đáy vực, cậu dựa vào tường, từ từ trượt xuống, điện thoại rơi xuống, phát ra tiếng "bịch". Cậu ôm mặt, không thể kìm nén được cảm giác chua xót trong mắt, cuộn tròn người lại.

*

Vì liên lạc với Tống Lăng Ức mà không thấy hồi âm, Chu Nhân lo lắng đến xem tình hình. Thấy cậu trong bộ dạng như sắp chết, hắn không khỏi kinh hãi, rồi ngay lập tức là bất lực. Có thể khiến Tống Lăng Ức trở nên như vậy, ngoài Tề An Cư, chẳng còn ai khác.

Chu Nhân bật hết đèn lên, khiến căn phòng sáng trưng, rồi vỗ vai Tống Lăng Ức: "Đừng giả chết, nói đi, có chuyện gì xảy ra?"

Tống Lăng Ức khẽ động đậy, sau một lúc, ngẩng đầu lên, mắt nhíu lại trước ánh sáng chói. Thấy đó là Chu Nhân, não cậu chậm chạp khởi động lại như một chiếc CPU cũ kỹ.

Cậu nghĩ đến Tề An Cư, nghĩ đến thủ đoạn của người đại diện mình, ánh mắt u ám bỗng lóe lên tia sáng.

Cậu đột nhiên nắm lấy vai Chu Nhân, giọng khàn khàn: "Anh! Lần này nhất định phải giúp tôi!"

Chu Nhân, quen với cảnh Tống Lăng Ức luôn đối nghịch, bây giờ bị cậu nhìn như nhìn thấy cứu tinh, không khỏi rùng mình. Hắn suýt nữa đẩy tay cậu ra, nhưng rồi nghĩ đến tâm trạng hiện tại của Tống Lăng Ức, đành nhẫn nhịn: "Cậu buông tay ra trước đã, rốt cuộc chuyện gì, nói rõ ràng."

Tống Lăng Ức nhìn Chu Nhân như người thân thất lạc lâu năm, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.

"Vậy nên, cậu nghĩ Tề tiên sinh đã dọn đi mà không thông báo cho cậu?" Chu Nhân hỏi sau khi nghe xong.

Tống Lăng Ức mặt xám như tro tàn gật đầu.

Chu Nhân đã lưu số của Tề An Cư vì nghĩ rằng có thể sẽ cần, đã lưu số của Tề An Cư. Hắn lập tức gọi chứ không muốn đoán già đoán non. Tống Lăng Ức nhận ra ý định của anh, nhưng ngăn lại không kịp, Chu Nhân đã nhanh chóng bấm gọi.

Điện thoại chỉ đổ vài tiếng chuông rồi có người nhấc máy. Chu Nhân nói: "Chào Tề tiên sinh, tôi là Chu Nhân, người đại diện của Tống Lăng Ức. Chúng ta đã gặp nhau. Anh có để quên gì khi đi không?"

"... Không sao? Nhưng rõ ràng anh để lại một con vật cưng hình người, giờ nó tìm không thấy chủ nhân nửa sống nửa chết."

"Ừ... ừ... Được, tôi sẽ chuyển lời."

Chu Nhân cúp máy, nhìn Tống Lăng Ức với vẻ thâm trầm.

"An Cư... nói gì?" Tống Lăng Ức khẩn trương hỏi, cổ họng khô khốc.

Chu Nhân im lặng nhìn cậu, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Có phải cậu ấy bảo tôi cút đi không?" Tống Lăng Ức tuyệt vọng.

Chu Nhân thấy đã dọa đủ, mới chậm rãi nói: "Tề tiên sinh bảo cậu đừng làm loạn, đợi cậu ấy trở về."

Tống Lăng Ức ngẩn người, rồi không dám tin kêu lên: "Thật sao? Anh đừng lừa tôi!"

"Tôi không có thời gian rảnh để đùa!" Chu Nhân cười lạnh. "Tề tiên sinh và mẹ cậu ấy đang du lịch ở đảo XX. Số điện thoại của cậu không liên lạc được là vì họ đang trên máy bay, đồ ngốc!"

Tống Lăng Ức ngập tràn niềm vui, trong đầu lặp đi lặp lại một câu: Anh ấy chưa đi! Anh ấy chưa đi! Anh ấy chưa đi!...

Mọi việc quay xe quá nhanh, còn kịch tính hơn đi tàu lượn siêu tốc. Tống Lăng Ức thậm chí bỏ qua việc Chu Nhân mắng mình. Cậu nằm dài ra, nhìn chằm chằm trần nhà mà cười ngây ngô.

Một lát sau, nghĩ đến gì đó, nụ cười trên mặt Tống Lăng Ức dần biến mất, cậu thở dài: "Nhưng Tề An Cư trước đó không để ý đến tôi, né tôi như né tà, không trả lời tin nhắn, giờ lại đi du lịch mà không gọi tôi. Cậu ấy thực sự thay đổi rồi."

Nghe Tống Lăng Ức nói như nữ chính trong phim ngôn tình, Chu Nhân không khỏi rùng mình, tức giận nói: "Được rồi, hiểu lầm giải quyết xong rồi, cậu đừng làm bộ nữa. Tôi có vài kịch bản, cậu xem qua rồi quyết định. Đây là hợp đồng quảng cáo, không hợp thì tôi đã loại bỏ, cậu chọn nhanh lên để chúng ta sớm vào việc. Sang năm đầu năm sẽ phát sóng trên truyền hình."

Thực lòng, Tống Lăng Ức lúc này không có tâm trạng nào để lo chuyện khác, nhưng vì công việc, cậu vẫn cố gắng giữ tinh thần, đáp lại.

Chu Nhân thấy vậy, biết ngay ý định của cậu: "Cậu xử lý công việc nhanh lên, tôi sẽ giúp cậu kiểm tra khách sạn và chuyến bay khứ hồi của Tề tiên sinh."

Tống Lăng Ức lập tức tỉnh táo: "Không thành vấn đề! Ngày mai tôi sẽ trả lời anh!"

Chu Nhân lắc đầu ngán ngẩm, cậu nhóc này thật là.

Tề An Cư và mẹ ở đảo XX một tuần, họ không đi nhiều nơi, phần lớn thời gian Tề An Cư chỉ ở bên cạnh mẹ, cùng bà tắm nắng, tận hưởng gió biển. Khí hậu ấm áp, dù là mùa đông chỉ cần mặc áo sơ mi là đủ. Bãi cát mềm mại, biển xanh, trời quang đãng, ở một nơi đẹp như vậy vài ngày, lòng Dương Quỳnh trở nên thoải mái hơn và cười rất nhiều

Tề An Cư lần này không tiếc tiền, chọn khách sạn tốt, mua cho mẹ những trang phục và trang sức đậm chất biển đảo, dẫn bà thưởng thức hải sản và món ngon, khiến Dương Quỳnh rất vui vẻ, lưu luyến không muốn rời.

Khi máy bay vừa hạ cánh, anh thấy Tống Lăng Ức cười ngốc nghếch đón ở cửa ra, Tề An Cư không chút ngạc nhiên như đã đoán trước được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK