Cậu định an ủi Tề An Cư, nhưng không thấy anh mở lời, cũng thản nhiên nói: "Làm nghề của tôi, bị thương như cơm bữa, liếc nhìn phim X-quang của anh, tôi biết ngay tình trạng đến mức nào."
Tề An Cư mím môi, tuỳ ý để Phàn Lâm lảm nhảm, mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện kết hợp với tiếng người làm anh khó chịu.
Buổi sáng, Phàn Lâm có rủ anh đi chơi bóng, bởi vì đêm có có mưa rơi để lại sân bóng ẩm ướt, trong lúc anh đang đỡ bóng thì trượt chân, cả người ngã xuống, theo bản năng liền lấy tay chống xuống đất. Sau đó, bàn tay liền truyền đến cảm giác đau thấu xuống.
Cảm giác chấn thương không nhỏ, Tề An Cư không dám chủ quan, lập tức đi đến bệnh viện khoa chỉnh hình, làm thủ tục đăng ký cả một buổi sáng, đợi bác sĩ nghỉ trưa, phải đến tận buổi chiều mới được chụp phim.
Mặc kệ kết quả chẩn đoán thế nào, nhưng chắc chắn thời gian tới anh sẽ không động vào họa cụ được, Tề An Cư âm thầm thở dài.
Lúc này, dù đang nhắm mắt, nhưng anh vẫn nghe được giọng nói thù địch của Phàn Lâm với một người nào đó: "Cậu tới làm gì?"
Trong lòng Tề An Cư dấy lên dự cảm, anh nhấc mí mắt lên, quả nhiên là thấy Tống Lăng Ức đang vội vàng chạy tới, lồng ngực cậu phập phồng, lọn tóc hỗn độn vương trên trán, đôi mắt đen láy nhìn Tề An Cư từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên ánh mắt bị thương của anh.
Đúng là Tề An Cư có nói cho Tống Lăng Ức biết anh đang ở viện nào, nhưng không ngờ cậu thực sự sẽ tới, Tề An Cư có hơi ngoài ý muốn, nhưng mơ hồ cảm nhận Tống Lăng Ức sẽ thực sự đến.
Tống Lăng Ức hoàn toàn không để ý đến sự thù địch của Phàn Lâm, lòng chỉ hướng đến cánh tay đang bị thương của Tề An Cư, xác định chỉ có vết thương ở tay, chứ cả người không sao, cậu mới yên tâm được phần nào.
Cậu nhìn người xa lạ đang ngồi cạnh Tề An Cư, liền lộ ra nụ cười tươi: "Anh đẹp trai ơi, có thể nhường chỗ cho tôi không?"
Người nọ định nói không được, nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền cảm thấy đối phương rất quen, nhìn kỹ một lần nữa, liền mở to hai mắt, không thể tin được: "Hả, cậu là diễn viên Tống..."
Tống lăng Ức cười tươi, vỗ vỗ bả vai người kia, nói: "Cảm ơn."
Người nọ mơ mơ màng màng liền tránh đi chỗ khác, Tống Lăng Ức ngồi xuống, cầm lấy tay Tề An Cư lo lắng hỏi: "Anh sao lại bị thương?"
Nghe xong lý do, Tống Lăng Ức lạnh lùng nhìn Phàn Lâm, ánh mắt sắc như dao: "Đầu óc anh có vấn đề đúng không? Nghĩ gì mà trời vừa mưa lại đi rủ anh ấy đi chơi bóng?"
Phàn Lâm chột dạ, nhưng không muốn nhận sai với Tống Lăng Ức, nên chỉ trừng mắt, không nói lời nào.
Tề An Cư nói: "Đây là ngoài ý muốn, là tôi không cẩn thận..."
"Là tai nạn có thể tránh được!" Tống Lăng Ức không muốn nghĩ nhiều, nếu ban đầu cậu chị là không ưa Phàn Lâm, thì bây giờ đã là chán ghét cực độ. Người này không chỉ đáng ghét, mà còn không có đầu óc, An Cư không nên có thành phần nguy hiểm này bên cạnh!
Vì vậy, ba người ngồi thành một hàng, không nói năng gì, không khí cực kỳ quái đản.
Một lát sau, Phàn Lâm đứng dậy nghe điện thoại, sau đó trở về xin lỗi: "Anh, lãnh đạo bảo em đến cơ quan gấp, anh..."
Tề An Cư gật đầu: "Mau đi đi, nhiệm vụ quan trọng."
Tống Lăng Ức còn vui mừng khôn xiết, thúc giục: "Đúng rồi, nhanh chóng lượn đi!"
Phàn Lâm ném cho cậu cái nhìn hằn học: "Còn cậu ở đây làm gì? Cũng không lượn đi!"
"Tôi còn phải lấy thuốc, đưa An Cư về nhà, anh còn không mau biến đi, nói nhiều thế!"
Tên đáng ghét đi rồi, Tống Lăng Ức cảm giác bầu không khí trong lành hẳn, cậu sốt sắng hỏi Tề An Cư có khát không, có muốn đi tè không. Cuối cùng, Tề An Cư không nhìn được nữa bảo cậu trật tự, Tống Lăng Ức lập tức im miệng.
Buổi chiều, sau khi nhìn ảnh chụp X – quang, bác sĩ kết luận Tề An Cư bị gãy xương cổ tay, cần phải bó bột. Tống Lăng Ức xót xa, ân cần đỡ anh bước ra khỏi viện.
"Không cần đỡ tôi, tôi bị thương ở tay chữ không phải ở chân."
Tống Lăng Ức ngượng ngùng cười, buông tay ra, mở cửa xe cho anh. Nếu ai đó thấy bộ dạng nịnh bợ của cậu lúc này, chắc chắn sẽ nghĩ cậu đang bị ma nhập.