Người đến triển lãm tranh không nhiều, khi nói chuyện cũng đè thấp giọng xuống, thành ra không gian tương đối yên tĩnh. Mặc dù đúng là không tự tin, nhưng Tống Lăng Ức vẫn tỏ ra bình thản, chỉ lặng lẽ đi theo Tề An Cư.
Tề An Cư dường như quan sát mỗi bức họa rất kỹ, gặp được tuyệt phẩm, còn dừng chân, quan sát chăm chú rất lâu. Tống Lăng Ức chuẩn bị tinh thần, biết đâu Tề An Cư sẽ hỏi tranh này thế nào, ẩn ý ra sao và đủ thứ linh tinh khác. Nhưng may mắn thay. Tề An Cư chỉ im lặng.
Nếu cậu có chút kiến thức về hội họa, lúc này hẳn đã có thể cùng An Cư nói chuyện phiếm, Tống Lăng Ức tiếc nuối một hồi, quyết định sau này sẽ phải tiến hành học tập nghiêm chỉnh.
Hai người đi được một lúc thì dừng lại, bất tri bất giác đã đi được một nửa phòng tranh, đi thêm một đoạt, có một bức tranh phong cảnh treo ở góc tường, Tề An Cư không thèm xem, lập tức thẳng một đoạn.
Tống Lăng Ức cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bức họa ấy kém vậy sao, đến mức An Cư không thèm liếc mắt nhìn một cái? Nhừng mà, mặc dù cậu không phải dân trong nghề, cũng không thấy bức tranh ấy kém so với mặt bằng chung điểm nào?
Bỗng nhiên, một luồng sáng hiện lên trong đầu, cậu liền nghĩ đến một khả năng, vội vàng đến xem bảng giới thiệu vắn tắt danh sách họa sĩ. Ngay lập tức, cậu trở nên hào hứng, hỏi anh: "Đây là tranh của anh sao?"
Tề An Cư gật gật đầu, nói: "Đây là phòng triển lãm mà tôi có hợp tác, tất cả các họa sĩ có ký hợp đồng đểu có tranh trưng bày tại đây."
Tống Lăng Ức không quản nhiều như vậy! Mấy bức họa ở đây bỗng trở nên thật vĩ đại, trong đầu cậu vang vọng âm thanh: Đây là triển lãm tranh của An Cư, là ảnh dẫn cậu đến xem! Sung sướng được một lúc, cậu liền hỏi: "Tranh ở đây mua được không?"
"Cậu muốn sao? Trong nhà tôi có rất nhiều, muốn thì tôi cho."
Hả?!
Này đúng là hạnh phúc bất ngờ! Tống Lăng Ức nhất thời hớn hở, ánh mắt tỏa sáng, không khống chế được nói: "Em cảm thấy tranh của anh là đẹp nhất! Anh xứng đáng có một phòng triển lãm tranh riêng!"
"Hả? Tại sao?" Tề An Cư thản nhiên hỏi.
Nghe anh hỏi vậy, cậu chỉ muốn dõng dạc hô, chỉ cần tranh anh vẽ, em liền thất đấy là kiệt tác nghệ thuật. Nhưng nói huỵch toẹt ra thế hiển nhiên là không được, cậu vắt óc nghĩ, cũng không biết dùng từ ngữ cao thâm để nêu bật giá trị nghệ thuật sâu xa gì, cuối cùng vẫn thẳng thắn: "Em không hiểu về hội họa, nhưng nhìn tranh của anh, em chỉ biết nó rất đẹp. Em có treo ở nhà vài bức tranh của danh họa nổi tiếng, nhưng ngắm đi ngắm lại vẫn thấy màu sắc chưa ổn."
Cậu nói xong, liền cẩn thận quan sát nét mặt của anh, nếu như nhìn không lầm, Tề An Cư mới thoáng cười.
Tống Lăng Ức suy đoán, đây là ý gì, là cậu nói đúng ý Tề An Cư, khiến anh vui vẻ?
Hay cậu nói ngu ngốc quá, khiến anh nhịn không được mà cười thương hại?
Xem xong triển lãm tranh, Tống Lăng Ức tự giác theo Tề An Cư về nhà, nhìn lên đồng hồ, liền ngoan ngoãn chạy vào bếp nấu cơm. Lần này, cậu không giống như lần đầu tiên luống cuống tay chân, lẫn lộn giấm với xì dầu, mặc dù không thể tính là ngon, nhưng vẫn khá hơn lần đầu rất nhiều.
Ăn xong bữa, Tề An Cư lấy một bức tranh giao cho Tống Lăng Ức.
"Đây là bức tranh sặc sỡ nhất của tôi, cậu thích màu mè vậy thì cho cậu đó."
Tống Lăng Ức 囧, quả nhiên trong mắt anh, cậu đúng là chấn bé đù mà.