Trước tình huống này, Tống Lăng Ức vô cùng bối rối. Trước đây, cậu đã cảm nhận thái độ của Tề An Cư đã mềm mỏng hơn. Vậy mà, chỉ sau một đêm, mọi thứ lại trở về như ban đầu, thậm chí còn tệ hơn trước.
Phải chăng Tề An Cư không thích việc cậu tiêu xài phung phí? Nếu vậy, Tống Lăng Ức sẵn sàng giao toàn bộ sổ tiết kiệm cho Tề An Cư quản lý, mỗi tháng chỉ cần một ít tiền tiêu vặt là đủ. Hay là vì lần trước cậu đã táo bạo đề nghị sống chung, khiến Tề An Cư cảm thấy bất ngờ?
Nhưng nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà Tề An Cư muốn cắt đứt quan hệ thì thật khó tin, không giống với phong cách nhất quán của anh ấy.
Tống Lăng Ức suy nghĩ rất nhiều lý do, thậm chí còn muốn đến tận nhà Tề An Cư để hỏi cho rõ. Tuy nhiên, cậu vẫn không đủ dũng khí để làm điều đó. Trước đây, cậu dám mặt dày bám lấy Tề An Cư vì cảm thấy anh dù lạnh lùng nhưng không ghét cậu. Giờ đây, khi nhận thấy Tề An Cư cố tình tránh mặt, cậu lập tức nản lòng.
Rốt cuộc Tề An Cư đang nghĩ gì, Tống Lăng Ức không đoán ra được, và Dương Quỳnh – mẹ của anh lúc này cũng không hiểu nổi.
Dương Quỳnh đã chuẩn bị tâm lý rằng Tề An Cư sẽ không dễ dàng đồng ý trước đề nghị của bà. Bà đã lên kế hoạch tỉ mỉ, quyết tâm rằng nếu không thuyết phục được, bà sẽ dùng chiêu khóc lóc, đòi sống đòi chết để ép buộc anh. Nhưng không ngờ, chỉ với một lý do buồn cười, Tề An Cư đã dễ dàng đồng ý, như thể việc đó chẳng khác gì xuống lầu mua một chai nước tương.
Ban đầu, Dương Quỳnh nghi ngờ liệu anh có đang lừa bà không, nhưng sau vài ngày quan sát, bà nhận thấy Tề An Cư thực sự làm theo những gì đã nói. Điều này khiến bà cảm thấy có chút khó hiểu.
Có lẽ Tống Lăng Ức đối với Tề An Cư không quan trọng như bà nghĩ, nên chỉ vì bà không thích, Tề An Cư lập tức cho ra đảo luôn. Nghĩ lại thái độ của con trai từ trước đến nay, bà cảm thấy nguyên nhân có lẽ đơn giản chỉ như vậy.
Dương Quỳnh chợt nhớ tới câu thơ: "Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nề hà trăng sáng chiếu mương ngòi." Nghĩ đến đây, bà cảm thấy Tống Lăng Ức cũng có chút đáng thương.
Nhưng, vì dám tơ tưởng đến con trai bà lại còn hỗn với bà, nên kết cục như vậy là đáng lắm.
Chiều hôm đó, Dương Quỳnh đợi Tiểu Đường đến đón đi xem kịch, nhưng chờ đến sát giờ mở màn vẫn không thấy cậu ta đâu.
Tiểu Đường rất ít khi trễ hẹn, Dương Quỳnh cau mày bảo Tề An Cư gọi điện thoại thúc giục.
Tề An Cư nói: "Là con kêu cậu ta đừng tới."
Dương Quỳnh ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
"Nếu đã quyết định giữ khoảng cách với Tống Lăng Ức, thì cả trợ lý của cậu ấy cũng phải tránh. Nếu mẹ muốn đi xem kịch, thì tự bắt xe đi thôi." Tề An Cư thản nhiên nói, lấy từ ví ra một tờ tiền hồng đưa cho bà.
Dương Quỳnh nghẹn ngào, không biết nên nhận hay không. Cuối cùng, bà vẫn quyết định đi, vì vé đã đặt trước, tiền cũng đã trả, không đi thì uổng phí.
Sau khi cho mẹ tiền xe, Tề An Cư lại quay vào phòng, tỏ rõ thái độ không quan tâm chuyện bên ngoài. Dương Quỳnh cũng không trông chờ con trai.
Trước khi ra khỏi cửa, bà lại chỉnh trang, định đeo món trang sức yêu thích, nhưng tìm mãi không thấy chiếc đồng hồ, đành hỏi Tề An Cư.
Tề An Cư đang sửa đồ, nghe vậy không ngẩng đầu lên đáp: "Con mang trả lại Tống Lăng Ức rồi."
"Sao lại trả?" Dương Quỳnh kinh ngạc, giọng hơi cao.
"Chiếc đồng hồ đó ít nhất cũng đáng giá sáu con số. Con thấy không thích hợp khi giữ một món quà đắt tiền như vậy, nhất là khi con đang tránh mặt cậu ta. Con tự quyết định trả lại."
Dương Quỳnh nghẹn họng lại. Bà không có nhiều trang sức, mắt thẩm mỹ lại cao, thường dựa vào chiếc đồng hồ của Tống Lăng Ức tặng để ra vẻ sang trọng. Giờ đây bị trả lại, bà đau lòng không thôi, nhưng khó có thể mở lời.
Tề An Cư nói không sai, người khác sẽ không vô cớ tặng bà món quà quý giá như vậy, trừ khi họ có tình ý với con trai bà.
Một thời gian sau, Tề An Cư đề nghị đi du lịch, Dương Quỳnh thực sự ngạc nhiên.
"Sao tự nhiên lại muốn đi du lịch?"
"Con đã có ý định này từ lâu, nhưng trước đây mẹ vẫn ở viện dưỡng lão. Giờ tình hình tốt hơn, mẹ ở nhà cũng buồn chán, con sẽ đưa mẹ đi chơi."
Dương Quỳnh rất hào hứng. Khi còn trẻ, bà có tiền và thời gian, rất thích du lịch. Giờ ngày nào cũng ở trong căn phòng nhỏ hẹp, thật sự buồn chán.
"Vậy chúng ta đi đâu?"
"Mẹ không chịu được mệt mỏi, chúng ta sẽ chọn chuyến đi ngắn ngày. Con đã chọn vài nơi, mẹ xem thích chỗ nào."
Tề An Cư không định đi theo tour mà du lịch tự túc nên cùng bà Quỳnh ngồi thảo luận.
Dương Quỳnh cuối cùng chọn đảo XX, bà nhìn những tâm poster quảng cáo đẹp như tranh, trong lòng rất mong chờ. Hai mẹ con chỉ tốn một ngày chuẩn bị hành lý, đặt vé máy bay và khách sạn, ngày hôm sau đã lên đường.
Cùng lúc đó, Tống Lăng Ức rốt cuộc cũng đủ can đảm, quyết định đến tìm Tề An Cư để đòi một lời giải thích.