Tề An Cư chỉ im lặng, để mặc bà nói một mình, chờ bà nói mệt rồi tự khắc dừng lại. Không ngờ lần này Dương Quỳnh lại kiên trì đến vậy. Không có sự đồng ý của Tề An Cư, bà cứ cằn nhằn, mất bình tĩnh, thậm chí có lần ngồi khóc, trách chồng không đáng tin cậy và con trai không có tương lai, bắt bà phải chịu khổ khi về già.
Tề An Cư phiền muộn xoa trán, không biết làm sao thuyết phục bà. Anh cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tống Lăng Ức thấy cảnh này, lòng đau xót khôn nguôi. Theo cậu, Dương Quỳnh làm vậy là vì quá rảnh rỗi, chỉ cần tìm cho bà một việc gì đó để làm là xong. Cậu biết Dương Quỳnh thích xem múa ba lê từ nhỏ nên đã đặt nhiều vé và mời Tiểu Đường đi cùng bà. Tiểu Đường miệng ngọt, giỏi đối phó với phụ nữ, nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho cậu ta. Vì lý do này, Tống Lăng Ức đã tăng lương và hứa thưởng gấp đôi vào cuối năm cho cậu.
Vì tiền, Tiểu Đường nghiến răng chịu đựng, coi việc chăm sóc bà già như trách nhiệm của mình. Dù bà có khó tính đến đâu, cậu vẫn luôn nở nụ cười. Chàng trai vui vẻ, ăn nói ngọt ngào và không bao giờ mệt mỏi khi phục vụ người khác. Dương Quỳnh dù khó tính đến mấy cũng phải thừa nhận cậu trai mày dễ chịu hơn con mình.
Xem vở ba lê làm sống lại niềm đam mê ngày trẻ của Dương Quỳnh. Dù mồm chỉ trích các diễn viên trẻ ngày nay múa chằng ra sao, nhưng tâm trạng bà vui lên thấy rõ.
Có lần, sau khi xem một vở kịch, Dương Quỳnh đứng ở cửa rạp đợi Tiểu Đường lái xe tới vì xe đỗ cách một khoảng không xa.
Một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, vô tình liếc nhìn bà. Đi được hai bước, người phụ nữ đột nhiên quay lại, cẩn thận nhìn mặt bà một lúc rồi ngập ngừng gọi: "Chị Dương?"
Dương Quỳnh nghe thấy âm thanh, nhìn sang và thấy một người phụ nữ trạc tuổi mình, với khuôn mặt quen thuộc. Bà chớp mắt ngạc nhiên: "... là chị à?"
Người phụ nữ này từng là hàng xóm của Dương Quỳnh. Họ có quen biết nhau, nhưng lúc đó Dương Quỳnh không ưa bà vì cho rằng bà xấu xí, quê mùa. Hiện tại, người phụ nữ đã tăng cân, nhưng ăn mặc chỉnh tề, nước da hồng hào, rất ít nếp nhăn, khiến bà trông trẻ hơn so với tuổi thật.
Ánh mắt Dương Quỳnh dừng lại một lúc trên chuỗi ngọc trai sáng chói trên cổ người phụ nữ, rồi bà gật đầu lạnh lùng.
Người phụ nữ tỏ vẻ hồ hổi nhiệt tình: "Đúng là chị Dương, đã lâu không gặp, chị chuyển đi đâu rồi?"
Dương Quỳnh đáp qua loa một địa danh, hy vọng người phụ nữ này sẽ nhanh chóng rời đi. Nhưng bà ta dường như không để ý, cứ tiếp tục gợi lại chuyện cũ, rồi đột nhiên hỏi: "Anh Tề dạo này thế nào?"
Dương Quỳnh căng thẳng, vô thức siết chặt chiếc túi trong tay, lạnh lùng nói: "Chồng tôi đã qua đời lâu rồi."
"Ồ!" Người phụ nữ lấy tay che miệng, mắt lóe lên, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết... Ừm, anh Tề là người tốt như vậy, sao lại..."
"...Bị ốm."
May mắn là bà ta không hỏi thêm, nếu không Dương Quỳnh đã bỏ đi thật. Người phụ nữ lại nói: "Nhân tiện, con trai tôi năm ngoái mới học tiến sĩ ở nước M về, nó mới mở công ty riêng, chỉ để tiêu khiển cho vui thôi. Tôi nhớ con trai chị cũng trạc tuổi thằng bé. Tên là An đúng không? Giờ cậu ấy đang làm gì?"
Sắc mặt Dương Quỳnh càng lạnh lùng hơn, bà bất đắc dĩ nói: "Nó là họa sĩ." Đồng thời, trong lòng bà phàn nàn: Tiểu Đường lái xe sao lâu thế?
"Ồ, vậy ra con trai chị là họa sĩ!" Người phụ nữ nói với vẻ cường điệu: "Cậu ấy vẽ loại tranh gì? Tranh sơn dầu hay tranh Trung Quốc? Con trai tôi làm ăn với một số phòng trưng bày lớn và có nhiều bạn bè là họa sĩ. Có lẽ nó cũng biết con trai chị."
Dương Quỳnh mím môi, không nói gì. Lúc này, Tiểu Đường cuối cùng cũng lái xe tới. Cậu thấy Dương Quỳnh đang nói chuyện với một người phụ nữ, trông mặt bà rất tức giận và khó ở. Cậu do dự một lúc mới chậm rãi lái xe về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nhìn thấy cậu ta, nhẹ nhõm thở phào: "Xe đón tôi đã tới, tôi phải đi."
Người phụ nữ nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên khi thấy chiếc BMW đắt tiền. Họ từng là hàng xóm nên bà biết một ít về gia đình họ Tề. Người ta nói rằng bởi kinh doanh thất bại nên gia đình phú quý ấy đã mất hết. Nhưng giờ đây, Dương Quỳnh lại đi xe sang, có tài xế riêng đến đón. Có phải gia đình bà đã trở mình?
Nghĩ vậy, người phụ nữ yêu cầu trao đổi số điện thoại để sau này có thể liên lạc thường xuyên. Dương Quỳnh không có điện thoại di động, cũng không muốn nói thẳng.
Lúc này, Tiẻu Đường đang tiến đến gần. Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, lén nhìn cậu ta và nói: "Cho bà Vương số điện thoại di động của tôi."
Cậu ta ngơ ngác: "...?"
"Tôi hay quên lắm, mọi chuyện đều cần trợ lý riêng giúp đỡ, nếu không thì ngay cả một con số tôi cũng không nhớ được," Dương Quỳnh mỉm cười, kéo khóe miệng.
Tiểu Đường thông minh, mặc dù hơi bối rối, nhưng cậu cũng đoán được phần nào tình huống. Sau đó, cậu tỏ rõ sự tôn trọng với Dương Quỳnh, thực sự coi bà là bà chủ.
Dương Quỳnh vô cùng hài lòng với màn trình diễn của cậu. Trước khi lên xe, bà nhìn lại người hàng xóm cũ, thầm vui mừng: "Này thì khoe khoang, loại như bà tốt nhất nên về đào đất trồng khoai."
Sau khi về nhà, Tề An Cư nhận thấy Dương Quỳnh trông rất vui vẻ. Bà không gây rắc rối, ngược lại còn chủ động dọn bát đĩa sau bữa ăn, điều này khiến Tề An Cư ngạc nhiên.
"Người phụ nữ đó tưởng rằng gia đình mình đang gặp khó khăn nên mới dám chọc vào mẹ. Hừ, bà ta là ai mà dám so với mẹ? Con phải nhìn thấy vẻ mặt bà ta lúc đó, thật sự là nhẹ nhõm." Dương Quỳnh kể lại với Tề An Cư, lông mày tràn đầy tự hào.
Tề An Cư cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu dì Vương thật sự đến liên lạc với mẹ thì sao?"
"Hả, mụ ta xứng sao?" Dương Quỳnh nhắc lại với giọng khinh thường.
"Thật ra, con nghĩ mẹ nên đi chơi nhiều hơn với những người bạn cũ, không phải dì Vương mà là những người bạn cũ khác."
"Không cần," Dương Quỳnh từ chối mà không hề suy nghĩ.
Tề An Cư biết mẹ mình có lòng tự trọng rất cao. Có lẽ vì không muốn ai biết tình trạng sa sút bây giờ nên bà tuyệt giao với những người từng quen biết.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy thông cảm nên cũng không cố gắng thuyết phục thêm.