• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phàn Lâm đã không chợp mắt trong hai ngày, cuối cùng lãnh đạo đã mở lòng từ bi, cho cậu ta nghỉ ngơi một thời gian. Cậu ta ngủ gật suốt cả đường về nhà trên chiếc xe tuần tra đồng nghiệp lái, và chỉ tỉnh lại khi đập đập thẳng vào ghế sau do đồng nghiệp phanh gấp.

Trời vừa sáng, gần khu dân cư có rất nhiều quán ăn, nào là bánh xèo, bánh bột lọc, sủi cáo, sữa đậu nành, bánh gối hấp... Phàn Lâm chào tạm biệt đồng nghiệp, xoa mặt rồi xuống xe đi mua đồ ăn sáng. Đúng lúc cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng khi thấy một dáng người quen thuộc đang chậm rãi, thong thả mà chạy tới.

"Anh à!" Cậu vẫy tay gọi.

Tề An Cư chạy đến bên cạnh cậu ta, dừng lại thở hổn hển, nhìn hai quầng thâm của cậu: "Lại trực đêm à?"

"Đúng, tôi thức trắng hai đêm rồi, buồn ngủ quá!" Phàn Lâm nói: "Anh đã tháo bó bột ra chưa? Hồi phục tốt chứ? Xin lỗi, đợt vừa rồi tôi bận quá, không chăm sóc được cho anh, còn không tới thăm được xem anh có ổn không?"

"Tôi ổn, tôi không sao."

"Thằng nhóc kia có nhân cơ hội mà la liếm gì anh không?"

Tề An Cư liếc mắt với cậu một cái: "Chà, Tống Lăng Ức đã thực sự giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian qua."

Phàn Lâm phát ra một âm thanh đầy khinh bỉ.

"Trông cậu có vẻ mệt mỏi, về ngủ tiếp đi." Tề An Cư nói.

"Tôi ổn mà."

Hai người đi cùng nhau, đột nhiên Phàn Lâm nhìn chằm chằm về hướng sau lưng của Tề An Cư hét lớn: "Quay chụp cái gì đấy?"

Tề An Cư quay đầu lại nhìn thấy một chàng trai trẻ với khuôn mặt tái nhợt, tay cần chiếc máy ảnh SLR đang run rẩy.

Phàn Lâm sải bước đi tới, tím lấy cổ áo thanh niên, một tay giật máy ảnh, hung ác nói: "Cậu quay lén đúng không? Trông cậu rất khả nghi, thoạt nhìn không phải công dân gương mẫu, tử tế đã không làm thế, cùng tôi lên đồn nào!"

Cậu thanh niên ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nhưng đôi môi không khỏi run rẩy: "Không, tôi, tôi có quyền tự do báo chí!"

"Tự do? Cậu lén chụp ảnh trái phép, xâm phạm quyền riêng tư của người khác, hiện tại cùng tôi về điều tra!"

"Tề AN Cư lấy máy ảnh ra kiểm tra, phát hiện anh chính là nhân vật chính trong các bức ảnh gần đây. Hai tấm cuối cùng là ảnh anh cùng với Phàn Lâm. Không ngờ cũng có ngày anh bị paparazzi chụp lén. Tề An Cư cảm thấy vô lý, vỗ vai Phàn Lâm nói: "Thôi bỏ qua, để người ta đi."

Mục đích ban đầu của Phàn Lâm là để dọa đối phương, vì vậy cậu đã buông tay nghe sau khi nghe anh nói:

Cậu thanh niên không còn bị khống chế, tức lùi ra xa, sợ hãi nhìn Phàn Lâm, nhưng cậu ta không rời đi, chiếc máy ảnh quý giá vẫn đang trên tay Phàn Lâm.

"Sao? Muốn tôi trả lại à?"

Cậu thanh niên gật đầu.

"Đây là bằng chứng quan trọng, tôi sẽ lấy nó để điều tra."

"..."

"Còn chưa đi? Thực sự muốn đi với tôi à? Trùng hợp, phòng tạm giam vẫn còn chỗ trống đấy!"

Huhu! Tôi đã rất tiết kiệm để có cái máy ấy đấy! Đây là làm dụng chức quyền, đàn áp công dân mà. Cậu thanh niên muốn khóc, nhưng không dám nói nhảm mà nhanh chóng chuồn đi.

Phàn Lâm đã xóa tất cả các bức ảnh liên quan Tề An Cư, cậu nghịch máy ảnh và nói: "Cái này hay đó, anh có muốn không?... Không à, vậy tôi dùng, ha ha."

Tề An Cư bất lực nhìn cậu ta.

"Mà lạ thật đấy, chẳng hiểu sao lại đụng phải paparazzi?" Không cần phải nói, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc kia đúng không?"

Tề An Cư không muốn nói nhiều: "Không phải cậu muốn về nhà ngủ sao? Đi trước đi." Ý của anh là muốn cậu bớt mồm bớt miệng lại.

Địa điểm quay chính cho bộ phim mới của Tống Lăng Ức là ở thành phố T. Trường quay đã được sắp xếp ổn thỏa, ánh sáng, góc quay đã sẵn sàng, mọi người đều đang tất bật chuẩn bị. Với vị trí hiện tại, cậu, không cần phải đi ngoại giao lấy lòng ai, chỉ cần đến đúng giờ, chuyên tâm quay phim, thể hiện kỹ năng diễn xuất và đừng chảnh chó là được.

"Sáng hôm đó, tôi thấy hai người đứng trong đại sảnh, còn tường là hai, hóa ra là siêu sao Tống Lăng Ức. Không nghĩ cậu ấy kiệm lợi như vậy, chỉ lặng lẽ gia nhập đoàn làm phim với một trợ lý bên cạnh." Bậc thầy đạo cụ A nói.

"Lúc nào chả vậy, người nổi tiếng thì càng khiêm tốn và ít nói. Đoàn làm phim lần trước của tôi, có cô XX chỉ đóng vai phụ, còn chưa có nổi 1 lần bạo hồng, Thế mà lúc nào cũng kè kè 4 vệ sĩ và một nhóm trợ lý, người xách túi, người bưng bê mỹ phẩm, người xoa bóp. Chậc chậc, người như thế không biết rồi sẽ tiến xa được đến đâu?" Cố vấn trang phục khinh bỉ nói.

Lúc này Tiểu Đường xách hai túi lớn đi ngang qua, "Cảm ơn đã hỗ trợ, tôi mua ít canh đậu xanh cho mọi người giải nhiệt." Cậu ta đặt túi lên bàn, tiếng nói chuyện phiếm dừng lại, thay vào đó là âm thanh cười nói rôm rả.

Canh đậu xanh mát lạnh, ngọt ngào, đem lại sự thư thái, Tiểu Đường mang một bát đến cho Tống Lăng Ức.

Tống Lăng Ức nhắm mắt, nằm trên chiếc ghế tựa trong phòng khách, hình như đang ngủ say, kịch bản đặt trên ngực phập phồng theo nhịp thở của cậu.

Tiểu Đường biết ông chủ quay phim mệt mỏi nên lặng lẽ đặt bát canh đậu xanh xuống, rón rén đi ra ngoài.

Tống Lăng Ức nhướng mi, liếc nhìn Tiểu Đường, hóa ra cậu vốn chưa ngủ.

Là một trợ lý có sức sống tiềm tàng, Tiểu Đường có một trực giác nhạy cảm, khó thể giải thích được dành cho ông chủ. Chẳng hạn như ngay lúc này, mặt mũi ông chủ bơ phờ, ánh mắt u tối. Đây không chỉ đơn giản là quay phim mệt mỏi, mà còn liên quan đến vị nam thần trong lòng ông chủ.

Theo kinh nghiệm trước đây, nếu không nhanh rời đi sẽ gặp họa lớn. Tiểu Đường cười nói: "Anh Lăng Ức, anh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy." Nói xong, cậu xoay người tính chuồn thẳng.

"Tiểu Đường, đi đâu mà vội thế?"

Không, quá muộn rồi! Da đầu Tiểu Đường căng thẳng.

"... Tôi có vài điều muốn tham khảo ý kiến cậu."

Đừng!

Tiểu Đường quay đầu lại, gương mặt yếu ớt lộ ra nụ cười vô hại: "Tôi không dám, anh có gì sai bảo, cứ nói đi, ha ha."

Lúc này, Tống lăng Ức giả vờ trầm mặc, một hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: "Này, tôi đã gây ra một chuyện rất nghiệm trọng."

Sắc mặt Tiểu Đường giả vờ lặng đi, nhưng nội tâm lại nói, hừ, cái gì nghiêm trọng? Giết người? Châm lửa? Hay phạm tội? Tống Lăng Ức chắc chắn không làm những chuyện này, đòi tham khảo ý kiến của cậu, đến chín phần là liên quan đến vị Tề An Cư kia. Cậu có dám nói là mình không muốn quan tâm đến vợ chồng ông chủ, đừng bắt cậu phải nghe không? Dĩ nhiên là không, cậu chỉ có thể bình tĩnh trưng ra vẻ mặt ủ rũ như thể đang lắng nghe, thầm mong Tống Lăng Ức nói lẹ lên còn thả cậu đi.

Tống Lăng Ức dừng lại một chút, sau đó mới mở miệng, giọng điệu cực kỳ ủ rũ, không có sức lực: "Tôi đã làm một chuyện rất sai trái, tôi rất có lỗi, không thể đối mặt với ảnh nữa. Cậu có biết tôi đang nói đến ai không?"

"Khụ, tôi đoán là anh đang nói đến cái anh Tề An Cư."

Tống Lăng Ức buồn bã gật đầu, nói: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi làm sao để có thể bù đắp sai lầm này đây?"

"Ừm, anh Lăng Ức, anh có thể tiết lộ cho tôi chút nguyên nhân không?"

"Cái đó, cậu không cần biết. Chỉ cần nói cho tôi cách giải quyết. Cậu có kinh nghiệm dày dặn như vậy, hẳn chuyện này không khó với cậu nhỉ?"

"..." Tiểu Đường thầm nghĩ, mình phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, sau đó nặn ra nụ cười: "Anh Lăng Ức, anh chỉ cần xin lỗi là được, anh An Cư không phải là người hẹp hòi, sẽ không trách anh đâu."

"Thực sự sao?"

"Chắc chắn ạ."

"Nhưng mà anh ấy còn không biết lỗi sai của tôi. Nếu tôi xin lỗi, chắc phải là chưa đánh đã xưng sao?"

"..." Người ta còn chưa biết, sao đã trông căng thẳng như thế này?

Tiểu Đường bây giờ có hơi nghi ngờ chỉ số IQ của ông chủ có bình thường hay không, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Cứ cầu xin anh ấy khoan dung với anh. Tôi nghĩ nếu anh đã nhận ra lỗi lầm của mình, thì thà xin lỗi chân thành, còn hơn đợi anh ấy phát hiện rồi trừng phạt anh."

"Chà, những gì cậu nói sao có lý quá vậy." Tống Lăng Ức nói sau khi suy nghĩ một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK