Cô đã tìm hết mọi nơi ở nhà và phòng thí nghiệm nhưng đều không có. Hình như lần cuối cùng thấy nó là lúc cô tiện tay bỏ đại vào túi áo khoác, chắc cô nên hỏi chủ tiệm giặt ủi một chút.
“Cô Mạch, tôi đã để trong túi cho cô rồi, tôi cũng đã gửi tin nhắn nhắc nhở cô rồi mà.”
Mạch Mang Mang không còn cách nào khác đành phải hỏi đàn em Diệp số điện thoại của Cố Trăn. Điện thoại hiển thị cô ấy đang gõ chữ rất lâu nhưng rồi cuối cùng lại chỉ gửi một dãy số mà không nhắn thêm gì. Từ sau sự việc lần đó, cô không liên lạc với Cố Trăn nữa, có lẽ đây chính là sự hiểu ngầm ăn ý của người trưởng thành.
Mang Mang thản nhiên gọi điện luôn cho Cố Trăn vì nghĩ rằng mình không có ý đồ gì khác, mỗi tiếng chuông điện thoại như kéo dài thêm khi không có ai trả lời.
Bình thường khi cô ngồi sửa bài bộ dạng rất chăm chú tập trung, không dễ bị chi phối. Các sinh viên ngồi sau lưng cô cũng học tập theo lối suy nghĩ và yêu cầu của cô trong thời gian qua, họ không thể mất tập trung vì xem điện thoại.
Nhưng tình huống hôm nay rất khác thường, Tô Tranh Nghiên tinh mắt phát hiện Mạch Mang Mang đã liếc nhìn điện thoại rất nhiều lần, nhanh nhẹn hỏi: “Cô Mang Mang, có phải cô muốn kiểm tra điện thoại không? Để em lấy cho cô.”
“Cô không cần”. Mạch Mang Mang nhắc nhở cô ấy: “Em tập trung vào đâu thế hả?”
Tô Tranh Nghiên phồng má, chột dạ ngồi xuống.
Đến tận tám giờ tối, Cố Trăn mới gọi lại: “Xin chào.”
“Là tôi.”
Dường như Cố Trăn không ngờ rằng cô sẽ chủ động gọi cho anh: “Mang Mang?”
“Anh có nhìn thấy cái USB nào trong túi đựng áo khoác tôi trả anh không?”
“Tôi để trên xe rồi, vẫn chưa kiểm tra lại.”
Vì biết anh bận rộn nên Mạch Mang Mang cũng muốn nhanh chóng giải quyết việc này: “Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đang cần nó gấp.”
“Bây giờ tôi đang ở trung tâm thành phố, tầm chín rưỡi sẽ xong.”
“Được rồi, đến khi đó tôi sẽ qua lấy.”
Mạch Mang Mang đến đó sớm nửa tiếng, Cố Trăn đã gửi định vị có địa chỉ chi tiết cho cô. Sau khi đăng ký thông tin, cô đi vào trong. Ánh đèn đêm le lói, kiến trúc của khu trung tâm lại phức tạp, cô đã không biết đường, cộng thêm chỉ đường làm hại, khiến cô rẽ vào một nơi âm u hẻo lánh mà cô cũng chả biết đây là chỗ nào.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, cô vẫn chưa có thói quen xem dự báo thời tiết, đúng lúc này trời lại đổ mưa. Mạch Mang Mang đang trú mưa dưới mái hiên của một tòa nhà gần đó, đột nhiên dạ dày cô đau dữ dội, cô chịu đựng được nửa tiếng thì Cố Trăn gọi điện đến: “Em đang ở đâu đấy?”
“Trời mưa nên tôi ở chỗ này trú mưa, tôi cũng không biết đây là chỗ nào.”
“Em bật chế độ chia sẻ vị trí đi.”
Một luồng sáng mạnh chiếu vào mặt khiến cô không thể mở mắt ra được. Đèn pin của nhân viên bảo vệ chiếu thẳng vào mặt cô, anh ta tiến lên kiểm tra, khi thấy rõ mặt cô thì nghiêm túc nói: “Đây là khu vực cấm.”
Mạch Mang Mang khuỵu gối dựa vào tường, che bụng cúi người về phía trước, đau đến mức không nói nên lời. Nhân viên bảo vệ kéo mạnh cô lên: “Cô gái, cô có nghe thấy không?”
Từ chỗ góc khuất chợt xuất hiện một người, nhân viên bảo vệ lia mắt qua, vội buông Mạch Mang Mang ra, đứng thẳng người chào hỏi: “Bí thư Cố.”
“Ừ.” Cố Trăn khẽ gật đầu: “Anh đi trước đi.”
Người bảo vệ hiểu ý rất nhanh: “Vâng”. Anh ta nói xin lỗi Mạch Mang Mang: “Vô cùng xin lỗi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mạch Mang Mang không thể chịu nổi nữa, ngồi sụp xuống, tạo thành tư thế khom người. Trên đỉnh đầu có một bóng đen đổ xuống, Cố Trăn từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Em sao vậy?”
Mạch Mang Mang không hề ngẩng đầu, cố gắng chịu đựng, Cố Trăn quỳ một gối ngồi xổm xuống: “Khó chịu sao? Chỗ nào?”
“Nói đi.”
Mang Mang yếu ớt trả lời: “Đau dạ dày..”
“Đứng dậy nào, tôi cõng em.”
Mạch Mang Mang vẫn ngồi yên: “Tôi tự đi được, chỉ cần ngồi nghỉ một lúc…”
Mặt cô cúi gằm, mái tóc ướt vuốt ra sau tai, lộ ra vành tai trắng mịn, Cố Trăn giơ tay nhéo một cái, nói: “Bướng bỉnh.”
Trước kia, Mạch Mang Mang rất dễ nổi cáu, Cố Trăn dỗ cô, bảo: “Nếu có lúc nào đó anh làm em giận, anh sẽ sờ tai em thế này, giống như cái công tắc đèn ấy, có nghĩa là anh nói anh sai rồi.”
Mạch Mang Mang khẽ giật mình, bị Cố Trăn bắt leo lên lưng, anh mở chiếc ô đen bằng một tay rồi đưa cho cô: “Cầm lấy”. Cố Trăn chỉnh lại chân cô, vừa đi được vài bước, anh cười khẽ: “Đừng dùng sức như thế.”
Vị trí đặt tay của Cố Trăn rất lịch sự, nhưng do người Mạch Mang Mang quá cứng đơ, để giữ tư thế không quá gần cũng không bị mất thăng bằng, nên chỉ còn cách bấu chặt bả vai anh, mạnh đến mức cô cũng không nhận ra.
Nghe anh nhắc, cô mới thả lỏng một chút, một tay cầm ô, một tay vòng qua cổ anh. Mỗi bước của Cố Trăn ổn định và chậm rãi khiến cho con đường vắng lặng như càng dài hơn.
Mạch Mang Mang cảnh giác nói: “Đây là trung tâm thành phố, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Cố Trăn không quan tâm lắm: “Em cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ.”
“Anh không nghĩ đến hậu quả à? Nhỡ đâu có ai đó thấy lại tưởng giữa chúng ta có gì..”
Cố Trăn hỏi vặn lại: “Chúng ta có gì hả?”
“Tất nhiên là không có gì.”
Anh bình tĩnh đáp: “Vậy thì em càng không phải sợ.”
Mạch Mang Mang cạn lời. Tuy cô không muốn bị hiểu nhầm nhưng dù sao cô cũng không quen ai ở đây cả, hoàng đế còn chưa vội sao thái giám phải gấp.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi, thanh vắng và cô quạnh.
Không phải kiểu lặng yên như lúc cô sống ở Mỹ một mình, tĩnh lặng mà trống vắng, mà đây là sự an yên trong tâm hồn. Hơi thở của Mang Mang nhẹ dần, cô gục đầu, dựa vào cổ anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mang Mang choàng tỉnh vì quá đau, dán sát người lên lưng Cố Trăn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Anh thu ô lại, vỗ nhẹ cô: “Em ngủ tiếp đi, đến bệnh viện tôi gọi.”
“Không muốn ngủ.”
Cô nói giọng mũi, giống như đứa trẻ ương bướng thích nói điều ngược lại. Cố Trăn hỏi tiếp: “Thế em muốn thế nào?”
Anh cười nhẹ, trong mắt có sự nuông chiều dịu dàng, khiến cho Mang Mang sinh ra ảo giác.
Mang Mang che mắt anh lại, xoay đầu anh về phía trước: “Anh nhìn đường đi.”
Cô biết rằng hành động này rất thân mật nhưng làm sao bằng việc cô đang dựa sát vào người anh lúc này.
“Tay em lạnh quá.”
Mạch Mang Mang hít sâu một hơi.
Cố Trăn hỏi thăm: “Đau lắm hả? Em ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa.”
Anh nhíu mày: “…Tôi cứ nghĩ ở Mỹ em đã rèn luyện được rồi chứ.”
“Rèn luyện gì cơ?”
“Khả năng tự chăm sóc bản thân.”
Mạch Mang Mang nói vặn lại: “Nếu như tôi không có năng lực tự lập, thì mười năm qua sống kiểu gì, nhờ anh nuôi hả?”
Chủ đề nhạy cảm này đã làm mất đi không khí yên bình vừa rồi. Cố Trăn im lặng vài giây: “Có nhiều cách để sống độc lập.”
Đến chỗ để xe, Mạch Mang Mang ngồi vào ghế phụ: “Thứ hai tôi có cuộc họp nên muốn về chuẩn bị luôn, chỉ cần uống thuốc là được rồi, chở tôi về thẳng nhà nhé, cám ơn.”
Cố Trăn không nghe theo ý cô, điều khiển tay lái, lái ra khỏi trung tâm thành phố, rẽ sang hướng khác với thái độ kiên quyết: “Tình trạng của em rất nghiệm trọng, phải đi bệnh viện.”
Mạch Mang Mang không hề nao núng, khi làm việc ở phòng thí nghiệm cô là người quyết định mọi việc, nhưng anh lại phớt lờ ý kiến của cô hết lần này đến lần khác: “Tôi không đi, anh mau dừng xe lại.”
Đèn xanh đằng trước đã chuyển thành đèn đỏ, Cố Trăn phanh xe: “Em muốn bản thân xảy ra vấn đề phải không? Hay là em chỉ có vấn đề với tôi?”
Khuôn mặt Mạch Mang Mang tái nhợt, Cố Trăn đã nhìn thấy cô như vậy ba bốn lần rồi. Đúng là quá buông thả bản thân…
“Không cần anh lo!”
Lại là câu này, Cố Trăn lạnh nhạt đáp lại: “Đừng tỏ ra đau đớn trước mặt tôi thì tôi sẽ không quan tâm.”
Mạch Mang Mang tức tối: “Anh nghĩ rằng tôi đang giả vờ để lấy lòng thương hại của anh à?”
Cô cố nén tức giận trong lòng, sao cô lại muốn lấy hình tượng yếu hèn xuất hiện trước mặt anh cơ chứ? Nếu anh đã làm như không quen không biết cô mười năm, thì bây giờ dựa vào đâu mà quyết định cuộc sống của cô.
Mạch Mang Mang mở cửa xe: “Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Mưa vẫn rơi xối xả không ngừng, nước bắn tung tóe. Mạch Mang Mang bước một chân ra ngoài, nước mưa lạnh như băng bắn vào bắp chân cô. Cô không hề làm bộ làm tịch, bước đi vô cùng dứt khoát.
Cố Trăn nắm chặt tay cô.
Tiếng mưa tí tách rơi hòa cùng tiếng còi xe đằng sau. Cần gạt nước đã dừng lại, khiến cho nước mưa thi nhau chảy dài trên kính xe, trút xuống ào ào. Mưa nặng hạt làm mịt mờ khung cảnh trước mắt, trong bóng tối sâu thẳm chỉ le lói vài ngọn đèn đường…
Tay Cố Trăn dần co chặt lại, nhìn cô, thấp giọng nói: “Là anh không thể nào yên tâm về em được.”