Lúc Cố Trăn đến thì cô cũng vừa xong việc, cô đón lấy cà mên cơm: “Cảm ơn!”
Dì Thái đích thật là fan cuồng của Châu Hoàn Truyện, vừa cắn hạt dưa, vừa đặt mông ngồi trên giường cô, tìm cô bàn luận: “Mang Mang, cháu thấy trong số những phi tần này ai là người xấu?”
Mạch Mang Mang trả lời theo trực giác: “Là Hoa phi ạ.”
Trong phim, Hoa phi là một nhân vật ngang ngược ngông cuồng. Dì Thái không thích đáp án của cô, lần đầu tiên chuyển hướng sang Cố Trăn: “Cố tiên sinh, cậu thấy thế nào?”
Cố Trăn thản nhiên liếc qua tivi: “Hoàng hậu ạ.”
Dì Thái cứ như gặp được tri âm của mình: “Cậu chọn đúng lắm.”
Mạch Mang Mang thấy kì lạ, nói: “Anh đã từng xem qua à?”
“Chưa từng.”
Vốn dĩ Mạch Mang Mang không hề để tâm đến đáp án, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng xem được một nửa, dựa vào đâu khi trả lời còn không bằng Cố Trăn chỉ liếc sơ qua?
Bác sĩ Trần bước vào đứng trước giường Mạch Mang Mang, dì Thái trêu chọc: “Bác sĩ Trần à, nhìn xem mỗi ngày cậu đều bận rộn như vậy mà còn có thời gian ghé qua phòng bệnh của chúng tôi, quả là làm khó cậu rồi.”
Bác sĩ Trần biết Mạch Mang Mang bị chọc tức bởi một bài viết của học sinh, mỉm cười ấm áp: “Mang Mang, hôm nay tâm trạng cô đã khá hơn chưa?”
Hôm qua cô tức giận là có nguyên nhân, do Cố Trăn tự ý kéo dài thời gian nằm viện của cô nên hai người đã cãi cọ vài câu.
“Ai cho phép anh tự ý kéo dài thời gian nằm viện chứ, tôi căn bản là không đồng ý.”
“Anh không phải là người nhà của em sao? Đương nhiên bác sĩ sẽ nghe theo anh rồi.” Cố Trăn ra vẻ đương nhiên: “Trường học không tha thiết một tuần này của em đâu.”
“Anh thì biết gì chứ? Anh có phải người làm nghiên cứu khoa học đâu.” Mạch Mang Mang bất mãn khi anh lại đánh giá thấp tầm quan trọng của cô: “Giả sử anh xin nghỉ nửa tháng, anh dám nói không có vấn đề gì xem? Sợ rằng chỉ xin nghỉ một ngày cũng không được.”
Cố Trăn ‘bốn lạng đẩy ngàn cân’ bình tĩnh trả lời: “Em nói ngược rồi, anh không phải là bệnh nhân, cần gì phải xin nghỉ.”
( 四两拨千斤 – bốn lạng đẩy ngàn cân: nguyên văn trong Thái cực quyền là một kĩ xảo đầy công lực, không cần dùng sức mà vẫn thắng đối phương.)
Mạch Mang Mang cảm thấy bản thân mình khi ở cùng anh thì cả chỉ số IQ lẫn EQ đều bị giảm đi, trở nên ấu trĩ vô cùng: “Anh mới là người có bệnh.”
Mạch Mang Mang dùng phương pháp áp đảo tinh thần, thầm nghĩ: Cũng thật khó trách, những người cô thường tiếp xúc toàn là tiến sĩ khoa học, mọi người đều cùng chung một kiến thức, khi trao đổi với nhau thì dễ hiểu thông suốt, chứ ai như Cố Trăn chỉ giỏi ngụy biện, nói chuyện vòng vo.
Mạch Mang Mang nuốt cơm xuống: “Ngon lắm, cảm ơn anh.”
Bị nghẹn vì hơi khô, Mạch Mang Mang vỗ ngực, xoay người muốn lấy ly nước. Cố Trăn đem chén canh phổi heo nấu lê đến bên miệng, cô vội vàng đưa lên miệng: “Nóng.”
Cố Trăn không đồng tình: “Khi ăn cơm không được nói chuyện.”
Dì Thái lại chìm đắm vào bộ phim, hỏi lần hai: “Hai người nói thử xem, ai là người hoàng thượng yêu nhất?”
Người vợ cả là hoàng hậu Thuần Nguyên đã qua đời, sau này vợ thứ Chân Hoàn cũng là một người tốt bụng. Một bên là ánh trăng sáng trên bầu trời, còn một bên là nốt chu sa kiêu kì, thật khó chọn. Mạch Mang Mang suy nghĩ: “Chân Hoàn – Y bất như tân, nhân bất như cố.”
( 衣不如旧,人不如新 – Y bất như tân, nhân bất như cố. Y bất như tân: áo không gì bằng áo mới; Nhân bất như cố: người không gì bằng người cũ.)
“Tôi cũng cảm thấy là Chân Hoàn”. Bác sĩ Trần đưa ra lời giải thích mới, nhìn Mạch Mang Mang chăm chú: “Người trước mắt mới là người quan trọng nhất.”
“Với đàn ông thì mối tình đầu luôn là thứ khó phai”. Dì Thái lắc đầu: “Cậu Cố, cậu thấy sao?”
“Ông ấy thích cả hai, nhưng đều không đủ sâu đậm, ông ấy yêu bản thân mình hơn”. Vẻ mặt Cố Trăn rất tự nhiên: “Đàn ông luôn là người dễ dao động, đúng không bác sĩ Trần?”
Cố Trăn cố ý đưa mắt nhìn, bác sĩ Trần xấu hổ đáp lại: “Tùy người thôi.”
Bác sĩ Trần không biết Cố Trăn nói vậy là còn có hàm ý gì khác không. Hơn nữa anh ta và cô ý tá nhỏ có quan hệ mập mờ, nhưng Cố Trăn cũng chỉ trông thấy hai người họ nói chuyện với nhau mà thôi.
Bác sĩ Trần thích Mạch Mang Mang, nhưng khi nhìn thấy thành tựu của Mạch Mang Mang vượt xa hơn cả mình, tính cách lại mạnh mẽ, đối với anh lúc nóng lúc lạnh, lập tức kết luận rằng mình không được hy vọng mù quáng vào một người.
Mạch Mang Mang châm chọc Cố Trăn: “Anh biện minh cho mình, nhưng lại không xem thử bản thân mình cũng đâu phải dạng vừa.”
Bác sĩ Trần hậm hực rời đi, con gái dì Thái tới đón bà về nhà để mừng sinh nhật cháu. Tối đó, phòng bệnh chỉ còn lại hai người là cô và Cố Trăn.
Như thường lệ bộ phim tiếp tục phát sóng trên truyền hình, hoàng hậu quả nhiên là thủ phạm đứng đằng sau tất cả, Mạch Mang Mang hỏi: “Làm sao anh biết chính là bà ta?”
Cố Trăn đang đọc một phần văn kiện nên trước mắt không trả lời. Mạch Mang Mang nhìn anh ký tên. Tay anh cầm bút máy, lộ rõ các khớp xương, đầu bút lướt nhẹ trên mặt giấy, là kiểu chữ mạnh mẽ mà thanh thoát.
“Là do em chỉ nhìn bề ngoài của họ”. Cố Trăn đóng nắp bút lại, gật đầu nói: “Trước đây khi anh hỏi em tại sao lại về nước, là vì anh thấy em không hề thích hợp cho việc xử lý các mối quan hệ phức tạp giữa người với người, nhưng ở trong nước đây là điều vô cùng quan trọng. Nhất là, nếu xảy ra các tình huống đặc biệt, em sẽ không biết cách nâng cao sự cảnh giác, ngược lại, chính em sẽ thấy vô cùng hài lòng, rồi dùng logic của chính mình để đi suy đoán về người khác.”
***
Mạch Mang Mang không thể hiểu nỗi những lời phê bình mà anh vừa đưa ra, tuy nhiên giọng điệu của Cố Trăn rất lạnh nhạt. Cô nhíu mày, chuẩn bị phản bác lại thì Cố Trăn đưa cô một tờ giấy, cô hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Bản báo cáo phân tích mẫu nôn mửa của em.”
Trên tờ giấy không có tên, nên chắc là không phải làm phân tích ở bệnh viện, lại còn dày đặc các chỉ số và thuật ngữ chuyên ngành. Mạch Mang Mang nhìn nhìn, dần trở nên chăm chú hơn, phần kết luận rõ ràng ghi là N-Nitrosodimethylamine.
(Là những dẫn chất nitrosamine được phân loại vào nhóm các chất có thể gây ung thư ở người.)
Cố Trăn nghiêm túc hỏi: “Em có từng tiếp xúc với loại chất hóa học này không? Hoặc là gần đây nhất phòng thí nghiệm của em có loại chất này?”
Mạch Mang Mang phủ nhận: “Phòng thí nghiệm của tôi không cần mẫu thử của chất hóa học này.”
Mấy ngày trước khi Mạch Mang Mang nhập viện thì cô bắt đầu có cảm giác đắng miệng, nôn ói và xuất hiện dấu hiệu đau bụng, nhưng lại không để tâm lắm: “N-Nitrosodimethylamine là nguyên liệu công nghiệp dùng trong lĩnh vực y sinh, được áp dụng cho việc phát triển khối u. Sau khi con người hấp thụ chất này, rất khó để kiểm tra một cách chính xác.”
Ngày đó Mạch Mang Mang nôn đến mất kiểm soát, bệnh viêm dạ dày cấp tính đã che mất đi những ảnh hưởng của N-Nitrosodimethylamine đối với cô, không ngờ Cố Trăn giữ lại mẫu nôn ấy và mang đi kiểm tra.
Cố Trăn vẫn bình tĩnh từng bước hỏi cô: “Gần đây em có gây thù với ai không?”
Mạch Mang Mang giật mình nhớ lại, lúc ở căn tin ăn cơm, cô và Tiễn Sấm từng đề cập đến việc lúc trước Đặng Tân có đem vật thí nghiệm chứa chất độc hại về kí túc xá.
“Có”. Mạch Mang Mang đem chuyện có liên quan đến Đặng Tân tường thuật lại kĩ càng: “Vào ba ngày trước khi tôi nhập viện, anh ta thường xuyên đến tìm tôi để sửa lại giấy tờ. Điều đó thật bất thường. Tôi còn tưởng là anh ta đã hoàn toàn thay đổi muốn chuyên tâm học hành.”
Mạch Mang Mang thầm ngạc nhiên về sự tỉ mỉ và điềm tĩnh của Cố Trăn. Về chuyện kia, cô nghĩ lại trong lòng còn thấy rùng mình, may mắn là chỉ có ba ngày.
“Tại sao chứ? Tôi và anh ta đâu có thâm cừu đại hận đâu.”
Cố Trăn nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, tay anh khô nóng ấm áp đem lại cảm giác an toàn: “Em đã đánh giá thấp tính cách cực đoan của anh ta rồi. Em từng nghe qua Mã Gia Tước, Lâm Sâm Hạo chưa? Động cơ để giết người đều xuất phát từ những chuyện vặt vãnh.”
Mạch Mang Mang muốn dùng điện thoại báo cảnh sát, Cố Trăn liền trấn an cô: “Đặng Tân đã dám cả gan hạ độc em, chứng tỏ anh ta đã có chuẩn bị từ trước. Em mà vội vàng điều tra, có thể sẽ không tìm thấy chứng cứ, dù cho có tìm ra, chưa chắc đã kết tội được anh ta, hoặc không thể tuyên án quá nặng.”
Sau khi phân tích rõ cho cô anh dặn dò: “Khi em về lại trường, nhớ canh chừng cẩn thận, chú ý đồ ăn, nhưng không được tỏ ra khác thường, cứ xem như mọi chuyện đều đã qua, những việc còn lại anh sẽ giúp em xử lí.”
Mạch Mang Mang không thể chịu được việc nghe theo người khác mà lại không biết gì về kế hoạch: “Anh định giải quyết như thế nào? Anh cũng đâu phải là cảnh sát.”
Nói xong cô liền nghĩ anh có quyền lực, không những có thể ảnh hưởng được bên cảnh sát mà còn nhiều ban ngành khác nữa, nhưng cô vẫn còn thắc mắc rất nhiều vấn đề. Ví dụ như, anh đã nghi ngờ từ khi nào? Lấy được bản báo cáo từ lúc nào? Tại sao không làm ở bệnh viện mà phải đi nhờ chỗ khác? Nếu như cô không hỏi, anh có chủ động nói cho cô không?
Cố Trăn chống khủy tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: “Nói chung là anh sẽ không để em bị tổn thương đâu.”
Mạch Mang Mang ngẩn người, cô không hiểu trọng tâm của anh trong chuyện này là gì. Đây là chuyện của riêng cô. Con người anh lúc nói câu trước, tựa như cảnh sát luôn hướng về nhân chứng, như bác sĩ luôn một lòng chữa bệnh. Câu nói ấy giống như lời hứa hẹn, lời an ủi, rằng bạn không cần nghi ngờ về chuyên môn của tôi – Cố Trăn không muốn cô hoài nghi về sự kiểm soát của anh. Còn lúc sau thì…
Mạch Mang Mang buộc mình không được nghĩ sâu xa: “Nghe nói, chú của Đặng Tân là lãnh đạo tỉnh ủy – Tống Khánh Niên, anh dám cả gan đắc tội với ông ta sao? Hay anh định lấy “công trả tư” để dẹp yên chuyện này?”
Mạch Mang Mang không am hiểu tường tận về giới quan chức, nhưng ít nhiều cũng đã vỡ lẽ được một tí – người có chức vị lớn hơn người kia một bậc thì sẽ đè chết người đó. Đặc biệt là cấp bậc của Cố Trăn đang ngày càng thăng hạng. Mỗi một cấp bậc đều là một khoảng cách. Tống Khánh Niên, ông ta không chỉ cách người khác một cấp bậc mà ngay cả người đứng đầu Dật Thành là Lý Hướng Quang cũng phải kính nể ông ta vài phần.
Mặc dù ở tuổi tác của anh, từ khi làm nhân viên đến lên phó phòng, đều được thần linh phù hộ, nhưng nếu như Tống Khánh Niên cố tình nhắm vào thì sự nghiệp chính trị của anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị dừng lại.
Cố Trăn không hề ngạc nhiên về bối cảnh gia đình Đặng Tân, giống như đã sớm biết, cũng không vì cô hoài nghi mà thấy lo lắng hay bất an. Anh thay đổi tư thế ngồi, dựa người ra sau lưng ghế, nơi khóe miệng nở nụ cười: “Em như vậy là không tin anh sao?”
“Không phải anh bảo tôi thiếu sự cảnh giác sao? Về cơ bản hiện giờ tôi đối với anh là đang cảnh giác đấy.”
Mạch Mang Mang thấy Cố Trăn làm lơ, nghĩ rằng anh không muốn bàn lại nữa, anh tình nguyện nói nhiều như vậy, nghe hay không là tùy cô.
Cuộc nói chuyện đến đó thì kết thúc.
Đến nửa đêm, đèn trần của phòng bệnh đã tắt. Mạch Mang Mang nằm nghiêng trên giường, Cố Trăn định rời đi nhưng lại thấy cô nửa tỉnh nửa mê, hừ một tiếng.
Cố Trăn xoay người cô lại, để cô nằm ngửa: “Sao vậy, không thoải mái sao?”
Tố chất tâm lý của Mạch Mang Mang khá vững, đã từng tham gia các huấn luyện khoa học đầy đủ, nhưng khi nhớ tới việc Đặng Tân làm lại không khỏi sợ hãi, quả nhiên cô chưa từng cảnh giác hắn.
“Không có.” Cô hít thở sâu, khuôn mặt Cố Trăn gần trong gang tấc, phản chiếu dưới ánh đèn đầu giường âm u mờ nhạt: “Bất luận ra sao thì cũng rất cảm ơn anh.”
“Mấy ngày nay em đã nói cảm ơn anh rất nhiều lần rồi.”
Mạch Mang Mang khi còn nhỏ thì cực kì kiêu ngạo, tính tình như đại tiểu thư, sau này trưởng thành đã giảm bớt rất nhiều.
“Tôi luôn là người biết phép tắc.”
Cố Trăn dùng một tay nắm bả vai cô, cười khẽ: “Vậy với anh thì em nói cảm ơn, còn với bác sĩ Trần em cũng nói như thế, có gì khác biệt sao?”
Mạch Mang Mang mỉm cười: “Anh đã gián tiếp cứu mạng tôi, cho nên lời tôi cảm ơn anh có trọng lượng hơn.”
Cố Trăn hạ giọng: “Còn gì nữa?”
Mạch Mang Mang không trả lời, Cố Trăn nhìn sâu vào mắt cô một lúc rồi chậm rãi cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi phác họa lại hình dáng môi cô.