• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch Mang Mang được Cố Trăn đặt ngang trên giường, buông hông anh ra, hai chân cô mềm nhũn, cảm thấy anh luôn làm giở trò xấu với chính mình, siết chặt ngón chân đá vào người anh.

Cố Trăn cầm lấy chân của Mạch Mang Mang, gãi gãi lòng bàn chân, cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình: “Có muốn bạo lực hay  không?”

Cố Trăn cầm chặt lấy cổ chân cô, lực nắm không mạnh nhưng lại khiến Mạch Mang Mang không thể rút chân lại được, bị anh đè chân xuống bên dưới, chạm vào bụng dưới cứng rắn đang nhô lên, anh trầm giọng ra lệnh: “Cởi giúp anh.”

Động tác của ngón chân không được linh hoạt, chỉ có thể cọ qua đũng quần anh. Hơi thở Cố Trăn dần trở nên nặng nề, vật cứng bên dưới ngày càng phồng lên, Mạch Mang Mang nóng mặt: “Biến thái, thế này làm sao mà cởi được đây?”

Cuối cùng Cố Trăn cũng buông cô ra, dùng một tay cởi ra, tháo bỏ hết quần áo và trang sức trên người cả hai, rồi đè lên thân thể trần trụi của Mạch Mạch Mang. Anh nhào nặn bộ ngực trắng nõn mềm mại của cô rất thành thạo, vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của cô, ngửi mùi hương của cô, nghiêng sang một bên, ngậm lấy nhũ hoa.

Mạch Mang Mang ôm lấy anh, ưỡn ngực hùa theo: “Ngậm nhiều một chút…”

Một tay kia của Cố trăn chậm rãi hướng xuống phía dưới  cô thăm dò vào trong, kích thích vách thịt màu hồng, nhẹ nhàng xoa nắn nó, hôn lên tiếng rên rỉ thoát ra của cô: “Đủ ướt rồi.”

Cố Trăn ngồi dậy, tách hai chân của cô ra, hướng ra hai bên, quy đầu trượt lên xuống ngay lối vào cửa huyệt, dính một lượng d*m thủy, gậy th*t càng lúc càng to hơn.

Màu trắng hồng giữa hai chân Mạch Mang Mang rất rõ ràng, Cố Trăn đi vào, nhìn thấy của huyệt bị mở ra, giống như sinh ra một cảm giác tội lỗi muốn phá hủy nơi này, vách trong ẩm ướt chật hẹp, hút lấy quy đầu.

Mạch Mang Mang bị đau, cau mày nói: “Chậm một chút…”

“Trước khi đi chẳng phải vẫn luôn làm sao?” Cố Trăn hít vào một hơi rồi từ từ rút ra: “Mới một tháng mà ăn không nổi nữa rồi.”

Cố Trăn chọc vào chỗ thịt non: “Ăn không được còn muốn nuốt anh, hửm?” Anh nặng nề xoa xoa cô: “Sau này làm sao có thể thả cho em đi.”

Bị anh khiêu khích một hồi lâu, Mạch Mang Mang khô nóng khó chịu: “ Vào đi.”

“Muốn ai vào?” Cố Trăn kìm nén kích động, khàn giọng nói: “Mang Mang ngoan, tự mình mở ra.”

Đầu ngón tay mảnh khảnh xấu hổ hé mở hai cánh môi, da thịt mềm mại bên trong run rẩy, non mịn đến nỗi giống như sắp không chịu đựng được một chút áp lực này nữa. Mạch Mang Mang chăm chú nhìn Cố Trăn: “Chồng ơi, mau vào, a…”

Mạch Mang Mang vừa dứt lời, Cố Trăn đã chịu không nổi nữa, vượt qua tầng tầng lớp lớp cản trở, cuối cùng đẩy hông vào sâu bên trong cô. Bên trong lại ẩm ướt trơn trượt, cơ thắt lưng của anh căng cứng, cực kỳ thoải mái.

Sự thoải mái không chỉ đến từ giác quan, mà còn chạm đến sâu bên trong, Cố Trăn đâm mạnh vào bên trong, như thể dù có hòa làm một với cô, cũng không thể khiến anh cảm thấy đủ.

Mạch Mang Mang nắm chặt khăn trải giường: “Cố Trăn, đầy quá…”

Cố Trăn đè lên người Mạch Mang, nắm lấy bầu ngực nhấp nhô của cô, mạnh mẽ thúc vào sâu bên trong eo nhỏ của cô: “Càng vào càng chặt, em có thích không?”

Mạch Mang Mang vui vẻ gật đầu, thỏa mãn hưởng thụ, khó có thể phân biệt tốt xấu, thỉnh thoảng ngâm nga: “Ưm…,  đừng chạm vào chỗ đó…” Cô cong eo: “Anh đã nói không bắt nạt em mà.”

“Anh là đang thương em.” Cố Trăn hôn lên vành tai cô, “Vậy em biết anh thích gì nào?”

Mạch Mang Mang không trả lời được.

Cố Trăn chầm chậm đưa đẩy bên trong cô, bên trong âm đ*o co thắt đầy nếp nhăn, tiếng nhóp nhép dính đầy d*m thủy, anh thở hổn hển bên tai cô: “Anh thích nhất, là bên trong Mang Mang cắn anh thật chặt.”

Ngực Mạch Mang Mang nhấp nhô, làm anh càng kích động hơn. Cố Trăn nâng mông cô lên, hướng dẫn cô nhìn xuống: “Như thế này, rút ra một chút cũng khó nữa.”

Mạch Mang Mang nhìn xuống nơi bọn họ giao hợp, anh đang rút ra khỏi thắt lưng, cự vật to dài đã rút ra được một nửa, phần thịt còn lại vẫn còn lưu luyến dây dưa chưa muốn đi ra, xương quai xanh của cô có một mảng ửng đỏ, cô nín thở nói: “Em không nhìn…”

Cố Trăn theo d*m thủy trơn trượt, đâm thẳng vào bên trong, anh cười nói: “Hình như em cũng không muốn anh rút ra.”

Đặc biệt là thời điểm Mạch Mang Mang cùng anh giận dỗi, tính tình của cô bướng bỉnh mà anh cũng không bỏ được sự cứng rắn cũng như tính toán của mình, lại không thể cúi đầu, đối với cô càng không có biện pháp.

Một khoảng thời gian rất lâu, Mạch Mang Mang cũng cảm thấy, chỉ khi ở trên giường, anh mới có thể chú tâm nhìn vào cô, cho dù những chuyện khác xảy ra, cũng đủ khiến cô đắm chìm vào.

“Em không muốn rời xa anh.”

Mạch Mang Mang nắm lấy tay Cố Trăn, mười ngón tay đan vào nhau, bốn mắt nhìn nhau: “Cũng không bao giờ… rời đi nữa.”

Cố Trăn sờ soạng huyệt nhỏ ẩm ướt của cô, vách huyệt kịch liệt co rút, lại thêm hết lần này đến lần khác bị tách ra, d*m thủy trào ra ướt hết cả hạ bộ của anh, cô rên rỉ: “Em không chịu được nữa rồi.”

Anh đánh mạnh vào mông cô, liên tục ra vào không ngừng, vén mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô: “Luôn nhạy cảm như vậy, anh còn chưa đổi tư thế.”

Mạch Mang Mang kẹp càng chặt hơn, Cố Trăn cắn chặt răng: “Thả lỏng một chút, chiêu này vô dụng thôi.”

Mạch Mang Mang rất hiểu anh, đến cuối cùng vẫn là muốn thắt chặt một lần, vòng qua hông anh, cọ vào lưng anh, như thể đang xoa dịu một kẻ săn mồi tàn bạo: “Chồng em là tốt nhất.”

Cố Trăn gầm lên, cúi người, nắm lấy cằm cô: “Em biết anh không thể chịu nổi mỗi khi em làm nũng, có đúng hay không?” Anh cắn lấy môi cô: “Lúc này em nên ngoan một chút.”

Cố Trăn ở bên trong cơ thể cô càng cứng hơn, Mạch Mang Mang bị anh đâm mạnh, bắt đầu xấu hổ: “Đáng ghét, nhanh chút đi.”

Cố Trăn được voi đòi tiên: “Mang Mang biết phải làm gì rồi chứ?”

Mạch Mang Mang đang chìm đắm trong cảm xúc, cảm giác thoải mái vượt qua giới hạn, cô đặt tay lên vai Cố Trăn, nâng người lên hôn anh: “Chồng ơi, mau bắn vào bên trong Mang Mang…”

Môi, lưỡi của Cố Trăn và Mạch Mang Mang quấn lấy nhau, anh đè cô xuống giường, đâm vào bên trong mấy trăm lần, khoái cảm chiếm trọn lấy cơ thể, vùi sâu vào bên trong nơi non mềm của cô, rồi bắn tất cả vào bên trong.

Mạch Mang Mang mềm nhũn nằm trên giường, hai chân buông lỏng yếu ớt. Trên eo cô in vết ửng đỏ, thở hổn hển, cô còn bị Cố Trăn đè lại, bên trong run rẩy, tiểu huyệt tràn đầy cự vật của anh và tinh dịch ấm nóng.

“Mệt quá.”Mạch Mang Mang từ từ nhắm hai mắt trách móc anh: “Nhưng em vẫn rất thích.”

Dưới ánh đèn, Cố Trăn ôn nhu hôn lên chóp mũi của cô: “Mang Mang bảo bối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK