• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Mạch Mang Mang tê rần, tinh thần đang vô cùng hoảng loạn, gắng sức đứng lên rồi nhào vào trong lòng ngực Cố Trăn: “Là em tưởng tượng thôi sao?”

Cố Trăn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô. Mạch Mang Mang bèn hiểu ra nhưng vẫn có chút không dám tin, có vẻ như tất cả ký ức của quá khứ đều cần phải sắp xếp lại: “Chuyện là từ lúc nào?”

Trái ngược với cô, Cố Trăn rất bình tĩnh: “Sớm hơn em.”

“Nhưng em cũng rất sớm mà.”

Cố Trăn không muốn nhắc lại nhiều: “Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, giờ cũng không còn quan trọng nữa.”

Mạch Mang Mang vẫn kiên trì: “Nhưng nó rất quan trọng với em.”

Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô, Cố Trăn thở dài, đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt: “Trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy. Anh đến nhà họ Mạch làm gia sư, không phải vì vô tình chọn trúng nhóc Mạch Càng Tư, mà là vì có em ở đó.” Anh nói, “Còn lần đầu tiên anh gặp em, không phải vì không thể cưỡng lại được vẻ đẹp nữ sinh tươi tắn trên người em, mà bởi vì cô gái đó là em.”

“Em nói anh quá lạnh lùng và lý tính. Anh thừa nhận anh là người có tính kiểm soát khá mạnh, nhưng với em, anh chỉ có thể cam tâm tình nguyện mà vượt ra khỏi vòng an toàn của mình. Đương nhiên luôn có một điều tồn tại cố định và không bao giờ thay đổi, đó là, bất kể em có trở nên như thế nào, nhưng chỉ cần đó là em, anh đều thích.”

“Ngay cả cái lần thi đấu ở Singapore đó, anh đã từng rất thất vọng về em.” Cố Trăn dừng lại một lúc, “Em nghĩ rằng anh không nỡ làm tổn thương Nam Huyên. Không phải như vậy, bất kể là trước đây hay bây giờ, người mà anh không nỡ nhất, chỉ có một mình em.”

Thái độ của Cố Trăn vẫn rất điềm nhiên, không nhìn ra được chút xao động nào, nhưng lời nói của anh lại vô cùng nghiêm túc.

Ngược lại, Mạch Mang Mang đúng là chịu không nổi, lòng mềm nhũn như bông, mặc cho anh đắp nặn thành hình, thế nhưng cô lại nói ra những lời trái với lòng mình: “Nhưng em rất ghét.” Giọng nói của cô nghẹn ngào, “Em chán ghét chính mình. Rõ ràng là một người không thích khóc, ở Mỹ, dù dạ dày đau đến mức nào em cũng sẽ không khóc, đến khi quay về lại vẫn luôn vì anh mà rơi nước mắt.”

Cảm xúc Mạch Mang Mang giống như một đứa bé, lộ rõ sự mong manh yếu đuối, “Em ghét khi chúng ta chia tay nhau cả khi chúng ta chiến tranh lạnh, ghét anh vì đến giờ mới nói tất cả cho em biết. Nhưng tất cả điều đó đều không quan trọng, người em yêu nhất, chỉ có anh thôi.” Cô lẩm bẩm nói, “Cố Trăn, anh thắng rồi.”

“Giữa chúng ta không thể phân thắng bại.” Cố Trăn chậm rãi nói. “Nếu có xảy ra chuyện đó, anh cam tâm tình nguyện thua cuộc.”

#

Trên sân thượng, Cố Hoàn cầm chặt lấy cái kẹp gắp than, gắp tới gắp lui cục than trong chậu than kiểu cũ, những tia lửa yếu ớt lúc sáng lúc tối, cô tự nhủ: “Mình cũng không tin.”

Trên cầu thang có tiếng động vang lên, Cố Hoàn nhướng mắt lên thấy Cố Trăn đang dìu Mạch Mang Mang lên tầng thượng, cô ấy cười ngọt ngào gọi: “Chị Mang Mang.”

Mạch Mang Mang ngờ vực hỏi: “Này, không phải em muốn nướng thịt sao?”

Cố Hoàn chớp mắt;” Anh hai nói chị không thích mùi khói, nên đổi thành đốt than sưởi ấm.”

“Anh biết em nhất định sẽ lên à?” Mạch Mang mang huých khuỷu tay vào người anh, “Anh đi guốc trong bụng em đó hả?”

Cố Trăn hỏi ngược lại: “Mạch tiểu thư, lẽ nào em định ăn tươi nuốt sống anh?”

Em không có.”

Mạch Mang Mang vẫn luôn khẩu thị tâm phi như thường, khóe mắt lại không che giấu được ý cười, là nét cười dịu dàng tràn đầy an yên.

Cố Trăn liếc nhìn, thực ra trước đây anh không định cố tình che giấu hay nói ra gì cả, nhưng điều này lại có thể khiến cô cảm thấy yên tâm, đột nhiên anh nhận ra việc giãi bày bí mật này cũng thật đáng giá.

Cố Trăn nhận lấy kìm gắp than trên tay Cố Hoàn, lấy một hòn than hơ giữa khoảng không, ngọn lửa bốc lên cháy rực, chiếu lên má họ thứ ánh sáng ấm áp.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết trong êm đềm, Cố Hoàn khen ngợi nói: “Anh đỉnh quá đi!”

Cố Trăn búng trán cô một cái: “Do em thiếu kỹ năng sống thì có.”

“Loại kỹ năng cổ lỗ này…” Cố Hoàn vừa che trán vừa cố tình chèn thêm câu, “Chị Mang Mang, chị biết không?”

Cố Trăn chen ngang: “Cô ấy không cần biết.”

Mạch Mang Mang gật đầu, ngồi trên chiếc sofa mới, chọc vào eo Cố Trăn: “Chị có anh trai của em bên cạnh mà.”

Cố Hoàn không kịp đề phòng, lẩm bẩm nói: “..Cách phân biệt tốt xấu của hai người cũng giỏi thật ấy.” Chợt cô ấy nảy ra suy nghĩ gì đó chống cằm hỏi: “Vậy giờ em có thể gọi chị dâu được không?”

“Không phải em nói là đều giống nhau hay sao?” Mạch Mang Mang vui vẻ, tiện tay ném vỏ cam vào đống lửa,” Chỉ cần em thấy vui là được.”

Cố Hoàn chen vào ngồi giữa Cố Trăn và Mạch Mang Mang: “Vậy hai người chừng nào kết hôn?”

Mùi hương hắc của vỏ cam nồng lên khiến Mạch Mang Mang ho sặc sụa, Cố Hoàn vỗ ngực đề cao mình: “Em tốt nghiệp học viện nghệ thuật tốt nhất London, chắc chắn có thể thiết kế một hôn lễ đẹp và lãng mạn nhất cho hai người.”

Mạch Mang Mang và Cố Trăn nhìn nhau cười đầy ẩn ý, anh đẩy Cố Hoàn ra: “Không cần.”

“Tại sao?”

Cố Hoàn vẫn chưa từ bỏ ý định, đang muốn thuyết phục nữa, Du Bồi Cầm ở tầng dưới gọi vọng lên: “Tiều Hoàn, xuống đây.”

Cố Hoàn miễn cưỡng đi xuống, trên sân thượng chỉ còn lại Cố Trăn và Mạch Mang Mang. Cô chỉ vào chỗ thức ăn trên bàn: “Có bị khói một chút nhưng không sao, nếu không sẽ phí chỗ thịt mà Tiểu Hoàn chuẩn bị.”

Cố Trăn kéo cô vào ngồi lên đùi mình: “Nguyên nhân chính vẫn là, hôm nay anh chưa được ôm em.” Anh ngửi mùi hương ở cổ cô: “Nước hoa mới à?”

Mạch Mang Mang phải mất một lúc mới hiểu được ý của Cố Trăn, nếu như để ám mùi thịt nướng rồi thì anh không dễ gì được ôm cô.

Cô dựa vào anh nói: “Bụi gai hoa hồng, Tiểu Hoàn.”

“Ồ từ này nghe cũng rất hợp với em.”

Mạch Mang Mang hừ mũi giận dỗi: “Vậy sao anh còn hái?”

“Nếu là em, có là xương rồng cắm đau đến mấy anh cũng hái.”

Mạch Mang Mang nghịch ngón tay thon dài, mảnh khảnh của anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này em sẽ không để mất bình tĩnh mà tức giận với anh nữa.”

“Không tức giận, em vẫn còn là Mạch Mang Mang sao?” Đầu của cô cọ xát vào cằm Cố Trăn, “Không cần dùng nước hoa, anh thích mùi của em hơn.”

Mạch Mang Mang nghiêng người ôm eo anh, không biết nói gì, giống như không có lời nói nào có thể diễn đạt được hết toàn bộ cảm xúc của cô lúc này, chỉ luôn gọi tên anh: “Cố Trăn, Cố Trăn, Cố Trăn…”

Cố Trăn cúi đầu, không muốn bỏ lỡ hành động làm nũng hiếm có này của cô: “Anh đây.”

Chân Mạch Mang Mang chạm vào cây đàn ở đầu bên kia của ghế sofa, chắc là Cố Hoàn đã mang nó lên đây, cô nói: “Anh đàn cho em nghe được không?”

Đã lâu rồi anh không đàn. Cố Trăn cầm cây đàn guitar, điều chỉnh lại dây đàn, “Em muốn nghe bài gì?”

Mạch Mang Mang yên lặng nhìn anh: “Nhật ký sao thủy.”

Cố Trăn hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”

Yêu cầu của Mạch Mang Mang không phải không có lý do. Vào năm hai trung học, có lần cô cãi nhau với gia đình, khi đó tâm trạng rất tồi tệ, cả ngày buồn bực không vui, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Trong trường cô vốn dĩ đã không có bạn bè, cứ như vậy, mọi người lại càng tránh xa cô hơn.

Buổi biểu diễn văn nghệ sắp tới, Mạch Mang Mang được giáo viên chủ nhiệm chỉ định biểu diễn piano. Cô đi tới phòng học nhạc để tập luyện, cô bước từng bước, đẩy cửa ra, Cố Trăn đã ở bên trong chờ cô. Cô nhớ bình thường cứ ngày này hàng tuần họ thường ngủ cùng nhau, lùi về sau một bước, hậm hực với anh: “Hôm nay em không có tâm trạng làm chuyện đó với anh.”

Cố Trăn đóng cửa gỗ kêu một tiếng rầm, Mạch Mang Mang đứng giữa anh và cánh cửa, anh khóa cửa lại: “Tâm trạng em lại không tốt sao? Ừm, cả ngày em đều cảm thấy không vui…. người lòng dạ hẹp hòi thường hay vậy.”

“Anh mới lòng dạ hẹp hòi.” Mạch Mang Mang buồn bực, “Anh không hiểu, còn ai có thể hiểu được nữa.” Cô ấm ức đánh lại anh.

Cố Trăn không để ý mà chỉ cười: “Anh có nói là tới tìm em làm chuyện đó à? Là ai tự mình đa tình đấy chứ?”

Mạch Mang Mang đỏ bừng mặt, nửa cảm thấy xấu hổ, nửa vì tức giận: “Vậy anh tới làm gì?”

“Anh tới đây để lấy cây đàn guitar. Bạn học chơi guitar không biểu diễn được nên anh thay cậu ấy.”

Mạch Mang Mang nghi ngờ: “Anh chơi đàn guitar?”

“Thi thoảng mới chơi.”

“Chắc đàn chẳng ra làm sao.”

“Em cũng không kém phần.”

“Em chơi piano cấp 10, không tin thì so tài một lần?”

“Được thôi.”

Cố Trăn mặc đồng phục màu xanh trắng ngồi trên mặt đất, Mạch Mang Mang ngồi xuống cùng anh, khoanh chân chạm vào đầu gối anh: “Sao anh lại rút khỏi đội luyện thi sinh học.”

Cố Trăn lúc trước tham gia đội tuyển thi môn vật lý và sinh học, nếu là người bình thường thì sớm đã bỏ cuộc từ lâu rồi, Mạch Mang Mang nghĩ chắc là do anh bận chuyện gì đó nên không thể sắp xếp được thời gian.

“Không có thời gian.” Cố Trăn tùy ý nói, “Không có gì, dù sao anh học môn sinh cũng không tốt bằng em.”

Mạch Mang Mang đắc ý nói: “Đương nhiên.” Cô diễn lại sự tiếc nuối của giáo viên: “Thầy Lý vẫn rất quý anh đó.”

Mạch Mang Mang cắn môi, Cố Trăn ứng xử với mọi người rất điềm đạm và lịch sự nên có rất nhiều người thích anh, cả giáo viên và bạn học. Tóm lại, anh nổi tiếng hơn cô. Cô mỉa mai nói, “Có điều anh không thiếu người thích không để ý cũng đúng.”

Cố Trăn nhếch môi: “Làm sao em biết anh không thiếu?”

“Anh thì thiếu gì chứ.” Mạch Mang Mang nghĩ về chính mình nói, “Nhưng mà con người anh bề ngoài thì luôn tỏ ra bản lĩnh cao siêu, thực chất bên trong lại vô cùng lạnh nhạt thờ ơ…”

Một tia sáng lọt vào khe hở giữa rèm cửa, men theo khuôn mặt vuông vắn của Cố Trăn, ánh mắt của Mạch Mang Mang nhìn thẳng lên cánh mũi thẳng tắp của anh, hơi thất thần, anh thực sự rất đẹp.

Cô không suy nghĩ quá sâu xa, sau cùng tự thuyết phục bản thân bởi tính ngoan cố và hiếu thắng – cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn chán ghét anh như trước.

Cố Trăn gảy dây đàn, giai điệu trầm thấp nhẹ nhàng cất lên, trái tim đang lo lắng của cô dịu đi, như được lấp đầy bởi những chiếc lông mềm mại.

Mạch Mang Mang dần dần đắm chìm vào điệu nhạc, tiếng nhạc kết thúc, cô vô tình chạm mắt Cố Trăn. Cô cảm thấy không còn tự tin, có chút chột dạ không thể giải thích được. Cô lui lại, ngồi trên băng ghế, nhận xét anh cho có lệ: “Cũng được, nhưng không bằng em.”

“Tính khí của em hoàn toàn không hợp với piano.” Cố Trăn buồn cười nói, “Sao em lại học chơi piano vậy?”

Mạch Mang Mang đưa lưng về phía Cố Trăn, thẳng thắn nói: “Vì bạn trai.”

Sự thật là Mạch Thành cho cô học đàn để bồi dưỡng tình cảm giữa cô và Tưởng Lâm An. Tuy rằng nói như vậy thì có vẻ giống như là cô yêu Tưởng Lâm An, nhưng cô không giải thích với Cố Trăn, chắc hẳn anh chẳng buồn để ý tới.

Mạch Mang Mang chơi piano rất điêu luyện, vài ba phút sau thì kết thúc. Các nốt đàn của cô máy móc, khô cứng như dây chuyền sản xuất sản phẩm công nghiệp, so với tiếng đàn guitar của Cố Trăn thì có nhiều kĩ năng nhưng lại thiếu sự linh động.

“Này.”

Mạch Mang Mang giật mình, Cố Trăn cứ thế mà xoay người cô lại, bế cô đặt lên bệ đàn piano, tiếng đàn vang lên, anh cười khẽ xen lẫn sự lạnh lẽo: “Không chơi được nữa sao?” Anh đồng thời cởi bỏ áo ngực của cô “Vậy làm thứ khác”

“Cố Trăn!”

Ở trên giường Cố Trăn luôn đoạt thế chủ động, sau một hồi, hai má Mạch Mang mang đỏ ửng, mắt nhắm nghiền, âm thanh run rẩy cầu xin. Có vẻ như anh rất thích dáng vẻ khó chịu của cô, tâm trạng tốt hơn một chút, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô: “Ngoan, cố chịu một chút.”

Mạch Mang Mang ra sức co quắp người buộc anh phải dừng lại, Cố Trăn vẫn tiếp tục đẩy sâu vào trong: “Có phải vết thương lần trước lành rồi nên em quên đau hả?”

Lần trước anh mưu mô như vậy làm cô nhức mỏi suốt cả tuần, Mạch Mang Mang tức giận cắn anh một cái: “Anh nhanh chút đi…”

Khoái lạc và đau nhức cùng hiện hành trong suốt quá trình. Cố Trăn theo sát sức chịu đựng của cô. Anh có thể nắm bắt cơn đau của cô trong phạm vi cho phép, khoái cảm đạt đến cực điểm, họ chinh phục lẫn nhau, mỗi lần quan hệ đều không phải là một sự dịu dàng cứng nhắc quá đỗi bình thường mà là một sự hòa hợp nồng nhiệt đắm chìm trong hoan lạc.

Hình bóng phản chiếu qua rèm  cửa trong tòa nhà dạy học, nhưng kỷ cương và kỷ luật đều không liên quan gì đến cô. Giờ đây cô chỉ biết người trước mặt thu hút cô hơn bao giờ hết. Cảm giác hiện giờ chỉ còn là khoái lạc cùng vui sướng, cô để lại những vết cào trên lưng Cố Trăn, sự tích tụ cũng dần dần biến mất.

Sau đó, cô được biết bài hát có tên là “Nhật ký sao thủy”, nhưng cô cũng không khắc ghi trong lòng.

Tuyết rơi.

Trên nền trời xanh đậm, những hạt tuyết trắng mịn rơi xuống vai Cố Trăn, dừng trên lông mi Mạch Mang Mang khiến tầm nhìn cô trở nên mơ hồ. Cô chăm chú nhìn anh, khẽ ngâm nga câu hát, hoàn thành ý nghĩa của những từ cô đã bỏ lỡ:

Đắm say trong đôi mắt anh/ Dải ngân hà có vết tích nào có thể dự đoán trước/ Vượt qua kẽ hở thời gian/ Đôi mắt anh vẫn thu hút quỹ đạo của em thật chân thực

Quang cảnh trong khoảnh khắc này/ Khoảng cách thân mật nhất/ Dọc theo nếp nhăn trên da anh, qua khuỷu tay quanh co/ Mơ một giấc mộng dành tặng anh/ Mơ một giấc mộng dành tặng riêng anh

Đợi đến khi anh ngập tràn sắc bạc/ Đợi đến khi chẳng còn phân rõ khoảnh khắc giao mùa/ Mới dám nói rằng đắm chìm sâu

….

Còn bao xa nữa mới có thể bước vào trái tim anh

Còn bao lâu nữa mới có thể gần bên anh

Anh gần ngay trong gang tấc nhưng anh lại chẳng cách nào tiếp cận

Phải tìm kiếm thế nào

Phải may mắn bao nhiêu

Mới dám để cho anh biết rằng anh chẳng hề cô đơn

Khi em còn có thể đồng hành cùng anh

Cho dù ngao du thật vô vị

Nhưng ít nhất em vẫn còn có thể

Ở bên anh

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK