Cố Trăn nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô ấy.
Lận Nam Huyên vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen đó, hai người hôn nhau trong xe giữa trời khuya vắng. Cảnh tượng ấy khiến Mạch Mang Mang siết chặt tay lái, sau đó thì cô mở bừng mắt tỉnh giấc.
Chiếc đồng hồ báo thức hiển thị bây giờ là 4 giờ sáng. Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc ngủ mà cô ngủ không sâu và mơ nhiều, nhưng từ trước đến nay cô vẫn luôn như vậy. Ngày trước khi được Cố Trăn ôm ngủ, mỗi lần cô xoay người tỉnh giấc là anh đều biết. Anh không hề có chút bực bội vì bị đánh thức, giọng khàn khàn mơn man bên tai cô hỏi: “Em gặp ác mộng sao?”
Mạch Mang Mang nửa tỉnh nửa mê, đáp lại một tiếng: “Cố Trăn….”
“Mang Mang, bé yêu của anh.” Cố Trăn xoa đầu cô: “Anh ở đây.” Cho dù sau này gặp lại nhau thì bọn họ đã không còn thân thiết như xưa, anh cũng chẳng còn gọi cô là bé yêu Mang Mang nữa. Nửa đêm tỉnh mộng, Cố Trăn luôn ôm chặt cô trong lòng, bất luận là hai người có bằng mặt nhưng không bằng lòng đến đâu thì được anh ôm như vậy cũng đủ làm Mạch Mang Mang yên giấc.
Mạch Mang Mang nghiêng người, đưa lưng về phía giường trống, hai chân lạnh cứng, không tài nào ngủ được. Cô rời giường, tự lấy cho mình một cốc nước muối nhạt ấm. Cái bình giữ nhiệt này là Cố Trăn mua cho cô lúc đặt mua đồ dùng nhà bếp. Nếu Mạch Mang Mang trẻ lại vài tuổi, có thể cô sẽ đem vứt hết những món đồ mà anh đã sử dụng qua. Giờ đây đối với cô, hành động đó chẳng có ý nghĩa gì. Vốn dĩ đã thiếu đi mùi vị cuộc sống nên cô chẳng còn sức đâu lại gióng trống khua chiêng giày vò mình. Đồ vật là thứ vô tri, nếu đã dùng thành quen thì cứ việc dùng tiếp, chẳng qua nó sẽ làm cô nhớ đến anh.
Con robot quét dọn cứ xoay tròn tiến về phía trước như thể bị trục trặc, không biết tránh người, đâm thẳng vào chân của Mạch Mang Mang. Cô ngồi xổm xuống, thử gõ lên nắp máy. Robot phát ra tiếng nói theo lập trình sẵn: “Mang Mang, chúc cô buổi tối tốt lành.”
Cô từng thắc mắc, Cố Trăn bận hơn cô nhiều nhưng sao anh còn lòng dạ thảnh thơi để ý đến những chuyện lặt vặt này, làm mọi ngóc ngách trong nhà cô đều in hằn dấu vết của anh.
Mạch Mang Mang thở phào nhẹ nhõm. Nỗi buồn bực khó chịu, kể cả sự ngột ngạt từ tận trong tim dần dần lắng xuống. Mọi chuyện đều có hai mặt của nó cả, yêu nhau, ỷ lại, xa cách rồi chia lìa, nhưng tóm lại anh sẽ không quay đầu, và cô cũng vậy.
***
Mạch Mang Mang chạy xe đến cổng học viện kinh tế. Vài tuần trước Tiền Thấm đã hẹn cô hôm nay đi nghe Côn khúc. Diễn viên là người trong lòng của Tiền Thấm, chuyển từ hát hí khúc sang điện ảnh. Năm nay cô diễn viên này đạt giải ảnh hậu nên liền thăng tiến một bậc, danh tiếng lẫy lừng, do đó rất khó có cơ hội để được nghe cô ấy hát Côn khúc. Tiền Thấm đã phải nhờ vả vài mối quan hệ và chi rất nhiều tiền mới mua được hai tấm vé.
Chiều hoàng hôn giao mùa đông xuân, bầu không khí ảm đạm bao phủ cả Dật Thành. Khi Lận Nam Huyên bước ra từ lầu chính, bức họa mờ nhạt ấy liền bị xé rách, ánh sáng tràn vào. Tiền Thấm gọi điện nói: “Mang Mang, xin lỗi mình có một cuộc họp khẩn sắp diễn ra nên đã đem vé chuyển cho người bạn rồi. Cô ấy là giảng viên mới của trường mình, người mà lần trước mình kể cậu nghe ấy, tên là Lận Nam Huyên. Hai người đẹp các cậu đi xem nhé, nhớ là giúp mình xin chữ ký đó.”
… Mạch Mang Mang đau đầu, cô không biết phải giải thích thế nào, là do cô không hề muốn đi cùng với bạn gái hiện tại của Cố Trăn hay là không muốn quá thân cận với người ta đây?
Lận Nam Huyên nhận ra xe cô, gõ gõ cửa kính, tiếp đến là mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ, chào hỏi một cách lễ phép: “Mình lại gặp nhau rồi, Mang Mang.”
Kệ đi, tránh tới tránh lui rồi cũng gặp mặt, Lận Nam Huyên không biết sự tình, cô cũng không thể nói rõ ra. Mạch Mang Mang đành đáp lại: “Lại gặp nhau rồi, Nam Huyên.”
***
Gần trung tâm hí khúc có một quán ăn Quảng Đông nổi tiếng, Mạch Mang Mang đã đặt trước hai chỗ nên cùng ăn tối với Lận Nam Huyên.
Mạch Mang Mang đã hiểu được thái độ thay đổi quay ngoắt 180 độ của Tiền Thấm. Lận Nam Huyên không có dáng vẻ tự cao tự đại của tiểu thư nhà danh giá, thái độ đúng mực, ân cần tốt bụng. Bạn biết cô ấy giỏi nhưng sẽ không cảm thấy cô ấy kiêu ngạo. Hai người dùng cơm sắp xong thì Lận Nam Huyên đứng dậy, vào nhà vệ sinh để sửa lại lớp trang điểm.
Mạch Mang Mang cầm điện thoại lên, xem thử phần giới thiệu vắn tắt nội dung vở kịch mà cô chia sẻ, sau đó tiện tay lượn vào vòng bạn bè của mình. Hôm qua Lận Nam Huyên gửi lên vòng bạn bè lời chúc mừng ngày thành lập trường đại học A, nội dung là tấm ảnh chụp lúc cô ấy học đại học với bốn chữ đơn giản “Nhớ mãi không quên”. Ở giữa tấm hình là khuôn mặt nhìn nghiêng mà Mạch Mang Mang rất đỗi quen thuộc. Có lẽ là vào dịp đi tham gia công tác xã hội, Cố Trăn khuỵu gối, cúi người xuống, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên khuôn mặt của một bé gái. Phía sau là một ánh mắt dịu dàng nhìn anh chăm chú đến từ người thứ ba trong bức ảnh này, là Lận Nam Huyên.
Công bằng mà nói thì Lận Nam Huyên không phải là kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Mặc dù phần lớn thời gian cô ấy đều tươi cười nhưng Mạch Mang Mang có phần cho rằng đây chính là sự kiềm chế của Lận Nam Huyên. Ánh mắt cô ấy thực sự rất bình tĩnh nhưng trong tấm hình này có thể nhìn ra được trong đó chứa đựng tình cảm, đủ có thể nhận ra được tình ý của cô. Bốn năm lạc mất nhau, bên cạnh anh chưa hẳn là trống vắng.
Mạch Mang Mang tâm tình dâng trào, tự nhắc chính mình rằng không có sự phân biệt nào ở đây cả nên đã bấm chặn vòng bạn bè của Lận Nam Huyên. Cô úp điện thoại xuống bàn, gắp món vịt rán giòn lên cắn nửa miếng, thật nhạt nhẽo vô vị.
Lận Nam Huyên trở về, nhân viên phục vụ tới trước chỗ ngồi của cô, gửi lời xin lỗi: “Thật xin lỗi cô, khi nãy có một vị khách làm mất nhẫn của mình, chúng tôi đang tìm giúp cô ấy nên mong cô đợi một lát.”
Mạch Mang Mang quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ hai tay ôm ngực đang sốt ruột chờ đợi; bên cạnh là người đàn ông đang ôm eo cô ấy với ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn mọi người. Đó chính là Tống Văn Dục, người đã khỏi bệnh và được xuất viện. Các nhân viên phục vụ trong nhà hàng, ai nấy đều không một tiếng động, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm.
Nhân viên phục vụ nhắc Tống Văn Dục nhấc chân lên, đứng tránh chỗ góc ấy ra, Tống Văn Dục thẳng thừng nói: “Cậu có thể quỳ xuống mà.”
“Nhất định phải huy động nhiều người như vậy sao?” Mạch Mang Mang nhíu mày.
“Có một số người chỉ coi mình là người.” Lận Nam Huyên quen rồi nên thấy bình thường.
Sắp đến giờ bắt đầu vở kịch, Lận Nam Huyên và Mạch Mang Mang liền rời đi. Lúc hai người đi ngang qua chỗ của Tống Văn Dục thì anh ta đang an ủi bạn gái mình, còn người nhân viên đang quỳ bên chân anh, tiếp tục tìm kiếm theo chỉ dẫn của hắn. Một bé gái ba tuổi bổ nhào vào lưng người phục vụ: “Ba ơi, ba đang chơi cưỡi ngựa với con phải không? Sao ba còn chưa nghỉ vậy?”
Người phục vụ lúng túng bảo: “Sao con lại ra đây? Không phải ba đã bảo con là đợi ba trong phòng nghỉ sao?”
Lận Nam Huyên dừng bước.
Tống Văn Dục thấy Mạch Mang Mang trước tiên: “Giáo sư Mạch?”, tiếp đến là thấy Lận Nam Huyên, anh ngạc nhiên nói: “Nam Huyên, em về rồi à!”
Lận Nam Huyên bảo người phục vụ đứng lên trước rồi mỉm cười với Tống Văn Dục: “Không ngờ là gặp được anh ở đây đó, Văn Dục.” Cô chỉ tay về góc đó: “Hình như nhẫn em cũng bị rơi mất rồi, anh có thể giúp em kiếm nó không?”
Khuôn mặt của bạn gái Tống Văn Dục liền tối sầm trong nháy mắt, mọi con mắt đều đổ dồn vào họ. Lận Nam Huyên mở lời, Tống Văn Dục liền nghe theo. Chỗ góc ấy thực sự rất hẹp, còn bị cây cối che khuất. Anh ta ngồi xổm hết sức khó khăn, không thể không quỳ xuống để đỡ tốn sức, phải mò mẫm một lúc lâu, vô cùng chật vật.
Mạch Mang Mang và Lận Nam Huyên thoáng nhìn nhau, người bên cạnh nháy mắt. Mạch Mang Mang hiểu ngay là cô ấy cố tình khiến anh ta xấu mặt. Cách mà vị con ông cháu cha này đối xử với nữ thần trong lòng khác xa với đám bạn gái đồ chơi của anh ta. Nếu gặp người cao quý hơn mình thì anh ta tôn sùng nịnh bợ, còn những người xuất thân thấp hèn thì anh coi thường giẫm đạp không thương tiếc. Từ lúc Lận Nam Huyên xuất hiện thì ánh mắt của Tống Văn Dục chưa từng rời khỏi người cô, từ ngả ngớn điêu luyện chuyển sang nghiêm túc trân trọng.
Vì chuyện xảy ra giữa Tô Tranh Nghiên và Tống Văn Dục nên Mang Mang đã ghi thù anh ta, do đó cô tự nhiên sẽ vui khi chứng kiến một màn này.
Tống Văn Dục tìm kiếm cẩn thận đến khoảng 10 phút trong ánh nhìn hết sức kích thích trước mặt mọi người. Lận Nam Huyên cố kiềm chế nên khóe môi chỉ hơi nhếch lên với nụ cười mỉm. Cô lấy tay từ trong túi áo khoác ra, trong lòng bàn tay một chiếc nhẫn tỏa ánh sáng lấp lánh: “Thật ngại quá, em tìm thấy nó rồi.”
Tống Văn Dục đứng dậy, vỗ vỗ lên đầu gối mình, cười một cách miễn cưỡng: “Tìm thấy là tốt rồi.”
Lận Nam Huyên tháo sợi dây chuyền hoa hồng bằng vàng của mình ra, đem xỏ qua chiếc nhẫn. Cô ngồi xổm xuống, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô bé, con gái của người phục vụ – người đang mơ hồ không biết gì rồi véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Bé thật đáng yêu, chị tặng nó cho bé nhé.”
Ba của cô bé ngăn cản, Lận Nam Huyên nhẹ nhàng giải thích: “Nó không đáng giá bao nhiêu.”
Cảnh tượng này như tái hiện lại tấm hình mà Mạch Mang Mang thấy khi nãy, biểu cảm của Lận Nam Huyên rất giống với Cố Trăn.
Bước ra khỏi quán, Mạch Mang Mang hỏi: “Cô rất thích trẻ con?”
Dường như Lận Nam Huyên vốn không muốn quan tâm đến chuyện lúc nãy, nhưng sau khi đứa bé ấy chạy ra thì cô mới có ý định giáo huấn Tống Văn Dục một chút.
Lận Nam Huyên nghiêng đầu nhìn Mạch Mang Mang: “Thật ra trước kia cũng có thích.”
Câu trả lời của cô rất là súc tích, không gian suy nghĩ xa xôi tận cùng, khiến những ý nghĩ của Mạch Mang Mang rơi vào ngã rẽ.
Trước kia…ý cô ấy là khi gặp Cố Trăn lúc trước? Lận Nam Huyên yêu những thứ anh yêu, càng không vì những thứ anh để tâm mà làm tổn thương anh. Mạch Mang Mang cười khẩy, hai người họ còn thân nhau hơn thế nữa.
Nhắc đến trẻ con thì việc trông nom chúng rất rắc rối, liệu đến cuối cùng Cố Trăn có phát hiện ra không? Cuộc phẫu thuật đó là do cô làm giả. Khi đó Bác sĩ Hoàng lắc đầu, nói là cô không mang thai.