Cũng vì thế mà trạng thái tinh thần của Ngụy Thanh Ninh ngày càng xấu đi, cảm giác bất lực từng bước ăn mòn ý chí ban đầu của cô. Từ việc cố chấp, cô dần dần trở nên điên cuồng rồi chuyển sang tìm kiếm những chuyện hư ảo để có thể phát tiết.
Ban đầu, cô muốn lên giường với anh nhằm trả thù Mạch Mang Mang, nhưng sau này cô càng có nhiều suy tưởng nghiêm trọng hơn. Trong thời kỳ phát bệnh tâm thần, cô hoàn toàn tin tưởng vào câu chuyện tự mình bịa ra. Không có Tống Văn Niên, Cố Trăn là bạn trai cô, cũng là bố của con mình.
Một khi anh cố gắng vạch trần ảo tưởng này thì cô sẽ bị mất kiểm soát. Cô sẽ tự làm hại bản thân hoặc cô sẽ phản kích mãnh liệt.
May mà đến giờ Mang Mang vẫn không biết chuyện này.
Một ngày nọ, lúc Cố Trăn quay về phòng thì Mạch Mang Mang lập tức tắt máy tính, cô xoay ghế qua, ôm lấy eo anh: “Tâm trạng anh không được tốt à?”
“Không có.” Cố Trăn sờ vào mái tóc cô.
“Em đang xem gì thế?”
Mạch Mang Mang trả lời như thật: “Em có xem gì đâu.”
Cô ngẩng đầu lên, anh vẫn cúi xuống hôn cô như mọi ngày.
Mạch Mang Mang bị anh hôn đến độ thở không ra hơi, cô nhắc nhỏ anh: “Cửa chưa đóng kìa, thả em ra đi.”
Cố Trăn nén cười: “Anh không thả đó thì làm sao?”
“Bà ngoại sắp đi lên rồi đó.” Mạch Mang mang véo eo anh: “Có giỏi thì anh tiếp tục ôm đi.”
Sau một hồi hai người ầm ĩ, Cố Trăn tạm cất đi những suy tính trong lòng mình. Anh không nói với cô rằng trước khi cô đóng máy tính lại, anh đã nhìn thấy trên màn hình hiển thị nội dung liên quan đến trường Stanford.
Mặc dù cô nói là gia đình không cho phép, viện cớ là chưa chắc nhận được thư trúng tuyển nhưng anh biết rằng một phần nguyên nhân khiến cô luôn quyết định từ bỏ ngôi trường mơ ước của mình là vì anh.
Không lâu sau, Trần Mẫn tìm tới anh. Trong phòng sách ở Mạch gia, bà yêu cầu anh đưa ra đoạn video về Ngụy Thanh Ninh mà anh đang nắm giữ. Anh từ chối thẳng thừng: “Ngụy Thanh Ninh tự có ý kiến của riêng mình, tôi không thể quyết định thay người bị hại được.”
“Cậu âm thầm tiếp cận Ngụy Thanh Ninh, cũng không phải vì con bé đâu nhỉ.” Trần Mẫn đùa nghịch, mở bức thư: “Nếu như cậu không chịu nói, tôi không dám chắc sẽ không làm tổn thương đến cái nguyên nhân kia của cậu đâu.”
Tim Cố Trăn thắt lại: “Cô ấy cũng là con gái của Mạch Thành.”
Trần Mẫn bật máy chiếu lên, quỹ đạo cuộc đời của Mạch Mang Mang từ từ hiện trên màn hình sáng, bao gồm lúc cô và anh bên nhau và cả khi cô đơn độc một mình.
“Có liên quan gì sao?” Trần Mẫn không để ý đến: “Đây cũng không phải là lần đầu đâu.”
Rõ ràng việc Trần Mẫn theo dõi Mạch Mang Mang và Mạch gia kiểm soát cô ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cố Trăn nhíu mày: “Bà đang theo dõi cô ấy? Cái gì mà nói là không phải lần đầu tiên chứ?”
Trần Mẫn nhẹ nhàng hỏi anh: “Cậu còn nhớ việc con bé suýt bị bắt cóc không?”
Hồi cấp ba, đúng là có một lần Mạch Mang Mang bị bọn buôn người lừa vào ngõ tối, cô thận trọng cảnh giác mà may thay anh cùng bạn học của mình tình cờ đi ngang qua đó nên đã kịp thời báo cảnh sát, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Sau đó, công an tăng cường bảo đảm an ninh trật tự xung quanh trường học.
Để tăng thêm sức nặng cho lời đe dọa, Trần Mẫn kể cho anh nghe một thực tế rằng xưa nay bà ta chưa từng biết sợ là gì, điều đó đủ để chứng minh bà ta trắng trợn cỡ nào: “Mạch Mang Mang coi trọng tình nghĩa, đến tận bây giờ vẫn chưa từng gọi tôi một tiếng mẹ, con bé trẻ người đầy nhiệt huyết, tận đáy lòng đều khinh thường người mẹ kế này.”
“Từ lâu bà đã không vừa mắt với cô ấy, đúng không?” Cố Trăn hỏi: “Bà muốn thế nào đây?”
“Tôi muốn thế nào à, như đã nói từ trước, chỉ cần cậu giao cho tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé.”
Trần Mẫn cười nói: “Thật ra, việc đó không chỉ có lợi cho Mạch Mang Mang mà còn cho cả Ngụy Thanh Ninh. Cô ta đến chết cũng không chịu từ bỏ. Nếu không làm thế thì cô ta chẳng những không đòi lại được công bằng mà ngay cả mạng cũng mất nốt.”
“Hiện tại Ngụy Thanh Ninh dường như đang phát điên, không hiểu sao mà chẳng ai biết cô ta giấu video ở đâu, nếu cô ta biến mất thì video có tự rò rỉ ra không.”
Trần Mẫn vỗ vai Cố Trăn đầy tâm ý, anh khẽ nghiêng người làm bà bị hụt: “Cho nên tôi cần cậu trở thành người mà cô ta tin tưởng, tôi biết cậu là đứa trẻ ngoan, cậu sẽ không bỏ mặc các cô gái bị tổn thương.”
“Tôi hứa với cậu.”
Cố Trăn im lặng một lúc lâu: “Nhưng sao bà có thể đảm bảo rằng sự việc bắt cóc như lần trước sẽ không tái diễn chứ?”
Mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau trong thời gian dài trước đây giữa Mạch Mang Mang và Mạch Càng Tư giờ đã chấm dứt. Kế sách của Trần Mẫn tạm thời bị bại lộ, bà đành lấp liếm: “Tôi đảm bảo.”
Cố Trăn lắc đầu: “Điều kiện của tôi là để cô ấy thuận lợi ra nước ngoài học sinh học.”
“Cái này không phải do tôi, là bà nội con bé không đồng ý.”
Cố Trăn lạnh lùng nói: “Trong căn nhà này, bà là người đứng sau nắm quyền tất cả, hiển nhiên sẽ có cách để đạt được mục đích.”
Trần Mẫn suy tính: “Được.”
Mức độ phức tạp và khủng bố của Trần Mẫn lớn hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Sự ra đi của bà nội ở Mạch gia đều do một tay Trần Mẫn gây ra, đơn giản chỉ vì bà ấy vô tình phát hiện ra Trần Mẫn muốn hại chết Mạch Mang Mang.
Anh suy tính về nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng, anh dần thờ ơ và lạnh nhạt với Mạch Mang Mang, định chọn thời điểm thích hợp để chia tay với cô.
Nhưng có người lại nhanh hơn anh rất nhiều.
Ngụy Thanh Ninh đã theo chân Cố Trăn đến tận PUB. Cô nấp vào một chỗ gần đó để nghe lén cuộc nói chuyện, anh cố tình nói với bạn mình một câu “Đạt được rồi thì cũng như vậy thôi.”
Cùng lúc đó, Mạch Mang Mang phát hiện ra những bức ảnh mà Ngụy Thanh Ninh lén bỏ trong cặp sách của Cố Trăn.
Ngoại trừ cái chết của cha mẹ anh ra thì không còn giây phút nào đau đớn hơn là khi anh lại nhìn thấy cô tự hại mình, nhưng đã đi đến bước đường này, anh không thể rút lui được.
Mạch Mang Mang chưa bao giờ là người chờ chết, vì lòng kiêu ngạo của bản thân nên sau khi có những hành động bù đắp thảm thiết nhất thì cô không còn luyến tiếc gì với anh nữa.
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ngoại xé nát phiếu báo điểm của anh, tức giận quát: “Bà không quan tâm cháu ngoại bà có thành tích tốt ra sao, bà chỉ hy vọng nó chính trực lương thiện. Mạch Mang Mang là một cô bé tốt, nhưng mày lại bội tình bạc nghĩa với con bé. Bà dạy mày như thế sao hả? Ba mẹ mày cũng sẽ thấy thất vọng với mày thôi.”
Cố Hoan đã chiến tranh lạnh với anh từ lâu nhưng nay cô lại khóc lóc cầu xin: “Bà ngoại, bà đừng mắng anh ấy như vậy.”
Anh lẻ loi một mình bước ra khỏi ngõ hẻm, ghé lại một quán nhỏ nơi góc phố. Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà hắt lên hàng ghế trống tạo thành một dải sáng vàng. Mạch Mang Mang thích nhất là dẫn anh đến quán này ăn mì.
Giờ đây cô ấy còn khóc không?
Trong lúc anh vẫn đang say sưa chìm đắm thì một chiếc xe dừng lại trước mặt anh.
Anh bị đưa đến phòng riêng của khách sạn. Thư ký Triệu đứng trước cửa sổ, tay chắp sau lưng, bộ vest đen trên người ông hòa vào cùng màn đêm tựa như một vùng biển thâm sâu khó lường. Ông quay đầu lại: “Cậu là tiểu Cố à? Lại đây ngồi đi.”
Càng về sau, anh càng biết được nhiều chân tướng của Tần Gia, của ba mẹ anh. Nếu có những việc buộc phải thực hiện, thế thì hẳn nên là do anh làm.
Ngụy Thanh Ninh đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng tố cáo Tống Văn Niên. Cô nhảy lầu tự vẫn mà hung thủ chính là ông ta và Trần Mẫn.
Chỉ là trong mấy năm qua, chốn quan trường luôn xảy ra biến động, đầy rẫy chiêu trò mánh khóe, những việc dơ bẩn đẫm máu mà ông ta gián tiếp tiếp tay vào không hề ít. Ông ấy từ lâu đã không màng tới nữa.
“Thị trưởng Cố.”
Cao Vũ khẽ nhắc nhở: “Đến nơi rồi ạ.”
“Ừ.”
Cố Trăn liếc nhìn cơn mưa đêm ngoài cửa sổ xe, sau nhiều lần tâm tình dao động, anh xuống xe và vào nhà. Người giúp việc hôm nay được nghỉ phép. Du Bồi Cầm đã nấu món chè bổ dưỡng để tẩm bổ cho anh.
Du Bồi Cầm không thích quá sáng nên trong bếp chỉ thắp một ngọn đèn yếu ớt. Bà luôn bận bịu bếp núc, bóng lưng ngày một còng và già yếu đi.
Cố Trăn bước đến cạnh bà: “Con về rồi ạ.”
“Con còn không để bà nấu chè cho con sao?”
Du Bồi Cầm phản đối nhưng anh vẫn làm giúp bà, còn cố ý hôn bà mấy cái.
“Gần đây con đang bận gì à?”
Cố Trăn không trả lời. Du Bồi Cầm tự làm tự nói: “Hứa với bà ngoại, dù bận rộn đến đâu cũng đừng vắt kiệt sức mình đó.”
Hơi nước trắng xóa bốc lên nghi ngút, thị lực của Du Bồi Cầm đã kém xưa, bà nhìn chằm chằm vào cái lọ một lúc lâu, việc phân biệt đâu là đường đâu là muối đối với bà đã là rất khó rồi.
“Con xin lỗi, bà ngoại.” Cố Trăn ôm lấy bờ vai của bà.
“Con đã không trở thành người như bà mong muốn.”
Du Bồi Cầm khuấy nồi chè một lúc lâu rồi thở dài.