• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Cố Trăn hẹn Lý Hướng Quang tới phòng bao Hoành Triệt, trong đó còn có thêm cả Lận Đông Ngang nữa là ba người. Bữa tiệc này mở ra là vì ai không cần nói cũng biết.

“Thị trưởng Cố đến rồi.”

Lý Hướng Quang vẫn giữ thái độ cứng rắn, chào Cố Trăn rồi ngồi xuống, sau đó giới thiệu. Cố Trăn và Lận Đông Ngang cụng ly, ngoài mặt thì mỉm cười không thể hiện vẻ gì. Tuy nhiên, mấy bước tiến lùi này chỉ người liên quan mới hiểu rõ. Lận Đông Ngang có bản lĩnh để thuyết phục Lý Hướng Quang. Thái độ của anh ta có ra sao đã không còn quan trọng, dù đồng ý hay phản đối thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Sau khi uống được ba tuần rượu, vấn đề cũng đã được thương lượng chặt chẽ. Đến khi Lận Đông Ngang bắt tay tạm biệt với Cố Trăn, vẫn không nhìn thấy vẻ bối rối muốn lùi bước trên khuôn mặt của người kia.

Lận Đông Ngang nhếch môi khinh thường: “Để anh ngồi ăn cùng bàn với tôi thì đã cho anh mặt mũi lớn rồi, đừng nghĩ sai vị trí của mình.”

“Thị trưởng Cố chắc không biết thói quen của tôi.” Lận Đông Ngang cười cười hơi nghiêng người qua khiến cà vạt màu xanh xám rũ xuống, hệt như khiêu khích lướt qua cánh tay của Cố Trăn: “Tôi đã muốn gì thì sẽ có được.”

“Đã là của anh thì sớm hay muộn cũng sẽ là của anh, còn không phải thì vĩnh viễn cũng không.” Cố Trăn nhìn lại: “Tổng giám đốc Lận cần chi phải gấp?”

Xe chạy đến khuôn viên thành ủy. Cố Trăn dựa vào ghế sau chợp mắt. Cao Vũ đưa thuốc giải rượu. Biết anh bận rộn và mệt mỏi cả ngày lẫn đêm, anh ta đang đắn đo không biết bây giờ có nên quấy rầy anh không.

Cố Trăn xoa trán: “Nói đi.”

Cao Vũ sửng sốt: “Làm sao cậu biết?”

“Vẻ mặt của anh, chẳng phải là chờ tôi hỏi sao?” Cố Trăn mở mắt: “Nếu không muốn tôi hỏi, lần sau anh nên thu lại biểu cảm của mình cho tốt chút.”

Sau khi bị anh chỉ ra, Cao Vũ cũng nói luôn: “Lận thiếu gia quá kiêu ngạo.”

“Tức gì chứ?”

Cao Vũ cũng là lão quan trường. Anh ấy hơn Cố Trăn bảy, tám tuổi, luôn giữ bình tĩnh. Anh nói: “Trước mặt cậu, anh có chuyện muốn nói thẳng.”

“Muốn lấy được thì phải đưa đi đã.” Cố Trăn nói: “Anh có biết tại sao nhà họ Lận đột nhiên sắp xếp Lận Đông Ngang tiếp quản công việc kinh doanh ở tỉnh G không?”

Lận Đông Ngang là một kẻ giàu có nhàn rỗi. Anh trai hắn phụ trách công việc kinh doanh của Lận gia. Cao Vũ ngộ ra: “Nếu trong nhà họ Lận xảy ra vấn đề, liệu Lận Đông Ngang vẫn luôn được bảo hộ tốt có bị đẩy ra sân khấu không?”

“Ừm, mặc dù đến giờ vẫn chưa có tin tức gì từ Lận gia.” Cố Trăn nói: “Lận Đông Ngang là người duy nhất hành động hấp tấp nên việc hắn bị đưa ra thay thế không nhất thiết là một chuyện xấu.”

“Lận thiếu gia rất háo thắng. Cậu càng ngăn trở hắn ta càng làm tới cùng, thế cho nên lần này cũng vậy.” Cao Vũ cười rạng rỡ: “Bất ngờ thật đấy, đáng lẽ hắn ta đã chết trên chuyến bay đó rồi.”

Sự cố dị ứng của Lận Đông Ngang không phải do Cố Trăn lên kế hoạch. Điều duy nhất anh thay đổi chỉ là đầu bếp chuẩn bị các bữa ăn. Lận Đông Ngang có khẩu vị cao và chắc chắn sẽ không ăn những thức ăn kém chất lượng, cho nên hắn ta đã vớt được chút hi vọng sống.

“Thực ra, cậu không cần phải cứu hắn ta đâu. Nếu hắn chết thì coi như là cuộc trao đổi một một công bằng. Đây chính là điều mà thư ký Triệu muốn thấy nhất. Mặc dù những thay đổi của cậu khó nhìn ra đã khiến hắn có cơ hội sống sót, nhưng để thư ký Triệu mà biết được thì có thể sẽ không hay đâu. “

“Chỉ cần nhà họ Lận điều tra ra chuyện này, mục đích sẽ đạt được. Sống chết của Lận Đông Ngang không phải là mấu chốt.” Cố Trăn nói: “Nếu hắn chết, Lận gia nhất định sẽ giải quyết chuyện này, điều này không có lợi cho chúng ta.”

Cao Vũ suy nghĩ cẩn thận liền gật đầu: “Là do tôi không nghĩ tới.” Anh ta lại phân tích thêm: “Tai nạn đó là do máy bay gặp phải luồng không khí mạnh. Nếu Mạch tiểu thư không có ở đó, Lận thiếu gia sẽ chẳng sống nổi. Vậy nên cũng không có gì ngạc nhiên khi hắn đối xử với Mạch tiểu thư khá đặc biệt như vậy. Suy cho cùng, hai người có thể coi như là đã trải qua sống chết cùng nhau.”

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Trăn quét qua, Cao Vũ vội ý thức được nên kịp thời dừng lại: “Là tôi sai.” Anh ta suy nghĩ một chút nói: “Nhưng tôi cũng không hiểu. Bây giờ Mạch Thành đã hết giá trị sử dụng với chúng ta rồi sao lại muốn làm như vậy? Còn xen vào chuyện của ông ta nữa?”

“Đó không phải là hành động dư thừa.” Cố Trăn nheo mắt: “Đây vốn là điều tôi muốn làm, nhưng bất ngờ là đã xảy ra trước thời hạn.”

Cao Vũ lo lắng: “Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cậu, bất kỳ hành vi bất thường nào cũng có thể bị nghi ngờ. Đây không phải là thời điểm cho thích hợp cho mấy việc này”.

Cố Trăn nói: “Đây mới ý kiến ​​thực sự của anh tối nay.”

Cao Vũ thể ngu ngốc, chậm rãi vòng vo rồi mới đem đề tài chuyển đến Mạch Mang Mang. Nghiêm túc mà nói, bản thân anh ta cũng vô cùng tài giỏi, nguyện ý ở cạnh Cố Trăn lâu như vậy, trừ sự sắp xếp của thư ký Triệu, thực ra còn vì anh ta tin tưởng và ngưỡng mộ Cố Trăn, tình cảm quá sâu nên thỉnh thoảng mới xưng hô đi quá giới hạn.

Cao Vũ thở dài: “Tôi lo lắng cho an toàn của cậu.” Anh ta đau lòng: “Tôi không hiểu cậu nghĩ gì về Mạch tiểu thư, nhưng từ khi cô ấy trở về, cậu dường như trở nên mềm lòng một chút rồi.”

Trong xe yên lặng, trái tim Cao Vũ như treo lơ lửng, Cố Trăn cũng chỉ bình tĩnh trả lời: “Ừ.”

Cao Vũ như một quả bóng xì hơi. Lúc này, Cố Trăn nghe một cuộc gọi riêng: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, Mạch Mang Mang bỏ qua tiểu tiết, hơi dừng lại, rồi đi thẳng vào chủ đề: “Cố Trăn, tôi nghĩ tôi đã tìm được bước đột phá mà anh nói.”

NOTE của tác giả: Thư ký Triệu là nhân vật mới, sau này anh ấy và Cố Trăn sẽ giải thích, nếu bạn không hứng thú thì bỏ qua cũng không sao, chắc bạn cũng biết rằng những chương tiếp đều tình cảm. Giai đoạn cuối, thời gian cập nhật chưa chắc chắn, tôi viết thì sẽ cập nhật, không thì tối sẽ thông báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK