Cố Trăn ngừng lại, khẽ cau mày. Cô không biết liệu anh có nghe thấy hay không liền rút tay về: “Tạm biệt.”
Mạch Mang Mang không để ý nhiều đến vẻ mặt của Cố Trăn, cô xoay người đi về phía cửa nhà mình. Nhưng chỉ bằng hai ba bước anh đã đuổi kịp cô, từ phía sau áp tới, một tay ôm chặt lấy eo cô, thấp giọng hỏi: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Sao cô lại không biết được chứ. Chẳng qua chỉ là câu nói nhất thời lúc trước giờ đây lại trở nên chắc chắn hơn, còn bản chất thì không hề khác nhau.
…….
Tâm tư xao động của Mạch Mang Mang từ tối hôm qua đã bình tĩnh trở lại. Cô đang rảo bước đi về hướng phân khoa thì bị chiếc Audi chắn ngang trước mắt nên đành phải dừng bước. Cũng giống như lần trước, vẫn là chiếc xe đó, hiên ngang chặn trước cổng ra vào của trường học. Cô cứ tưởng người mở cửa xe sẽ là Đặng Tân.
Ngồi trong xe, Tô Tranh Nghiên là người trước tiên phát hiện Mạch Mang Mang đang đứng trước đầu xe, cô đẩy Tống Văn Dục ra khỏi người: “Ôi, giáo sư của em.”
Tay Tống Văn Dục tiếp tục không an phận: “Sợ gì chứ?”
Tô Tranh Nghiên hốt hoảng: “Giáo sư Mạch một khi giận dữ lên thì rất đáng sợ. Chúng em đều sợ cô ấy, không dám đến muộn đâu.”
Tống Văn Dục ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài: “Giáo sư của tụi em sao? Trẻ vậy à?”
Tô Tranh Nghiên có chút tự hào nói: “Chính xác, cô ấy là nữ thần của trường em đó.”
Đã là sinh viên đại hoc rồi mà giọng điệu còn khoa trương vậy, vừa ngây thơ lại đáng yêu làm sao. Tống Văn Dục buồn cười: “Ồ, vậy nữ thần có bạn trai chưa?”
“Chưa có, làm gì có ai xứng đôi với cô ấy chứ…” Một lúc sau Tô Tranh Nghiên mới hiểu ra: “Sao anh lại hỏi vậy?”
“Không có gì. Ghen à?” Tống Văn Dục nhéo cái mũi đang nhăn lại của cô. Tô Tranh Nghiên tạm thời cho qua, nhưng trong lòng lại bất an, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Mạch Mang Mang đang đứng bên ngoài. Đường nét khuôn mặt đẹp như tranh, lạnh lùng mà thanh khiết, đích thực là kiểu chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể đến gần thưởng thức.
Xem ra kiểu người này càng ở trên cao thì không thể với tới, nhưng một khi khiến họ ngoan ngoãn phục dưới thân mình thì sẽ càng thú vị. Hơn nữa theo kinh nghiệm của anh, không người phụ nữ nào lại không mê quyền lực, chỉ có quyền lực chưa đủ cao để thu hút họ. Nếu như bỏ thêm chút lòng thành nữa thì cô ấy rất khó để từ chối, quan trọng là đúng thời điểm nữa mà thôi. Nhưng hiện tại anh vẫn chưa chơi chán cô bé ngây thơ này. Qua một khoảng thời nữa, có lẽ anh có thể chơi thêm tình cô trò.
Tống Văn Dục đưa tay vào chiếc áo sơ mi của Tô Tranh Nghiên, đồng thời tiếng gõ tấm kính xe cũng vang lên.
Sự phản đối của Tô Tranh Nghiên đều bị anh ngó lơ.
Tấm kính xe dần hạ xuống, nhìn thấy sinh viên của mình tóc tai rối bời, Mạch Mang Mang sửng sốt, cau mày hỏi: “Tô Tranh Nghiên, sao em lại ở trong này?”
Câu tiếp theo hướng về phía Tống Văn Dục: “Chỗ này chính là cổng ra vào trường học. Đây là lần thứ hai xe của anh chắn ngang đường rồi đó, mời anh lái xe ra khỏi chỗ này ngay lập tức.”
Mỗi lời Mạch Mang Mang nói ra đều nghiêm khắc đánh đúng trọng điểm, Tô Tranh Nghiên nhanh chóng ngồi thẳng lại, giữ khoảng cách với Tống Văn Dục.
“Thật vinh hạnh khi được giáo sư của Tranh Tranh nhớ mặt.” Giọng điệu của Tống Văn Dục đầy vẻ cợt nhả.
Tô Tranh Nghiên đỏ mặt, nói khẽ: “Anh đừng nói nữa.”
Cô cầm lấy cặp sách, đẩy cửa bước xuống xe. Tống Văn Dục chào tạm biệt cô, nhưng Tô Tranh Nghiên không đáp lại, ngoan ngoãn đi theo sau Mạch Mang Mang: “Giáo sư Mạch….”
Mạch Mang Mang sửa sang lại cổ áo giúp cô, nghiêm túc hỏi: “Em với cậu ta là đang yêu đương? Em có từng tìm hiểu qua cậu ta chưa?”
Tô Tranh Nghiên vội vàng phân minh: “Đúng là em với anh ấy đang yêu nhau. Anh ấy rất tốt, lúc nãy anh ấy không hề có ý gì đâu ạ, em xin lỗi giáo sư.”
“Em không cần phải xin lỗi tôi.”
Tô Tranh Nghiên vẫn đang chìm đắm trong lời ngon tiếng ngọt của bạn trai mình, cố tình bao che hắn ta. Mạch Mang Mang bất lực nói: “Em vẫn còn nhỏ, mà kiểu đàn ông có xuất thân giàu có thế này chưa chắc đã thật lòng với em. Trước mắt cứ giữ đúng khoảng cách, bảo vệ tốt bản thân mình. Nếu gặp phải chuyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi, biết chưa?”
Tô Tranh Nghiên gật đầu lia lịa.
Cuộc họp hàng tháng của nhóm nghiên cứu đang diễn ra.
Mạch Mang Mang vừa ngồi trên ghế vừa lật xem các báo cáo về tiến độ của sinh viên. Bọn họ đứng thành một hàng dọc theo mép bàn, tất cả đều im hơi lặng tiếng.
Mạch Mang Mang đặt giấy tờ xuống, ra hiệu cho bọn họ nhìn lên bảng: “Các bạn có ý tưởng gì cho vấn đề tôi đặt ra trước khi tôi nghỉ phép không?”
Không phải cô muốn gây khó dễ, mà là chủ đề này đang gặp phải nút thắt. Suy nghĩ của Mạch Mang Mang còn chưa rõ ràng lắm.
Đám sinh viên tránh né ánh nhìn của cô.
“Các bạn không thể cứ chờ tôi giao nhiệm vụ được, phải động não suy nghĩ đi chứ”. Mạch Mang Mang không hài lòng: “Hiểu Oánh, em nói thử xem.”
Nhóm sinh viên bị điểm danh đều không hề phản ứng. Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cửa, trên mặt họ lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Mạch Mang Mang gõ mạnh vào mặt bàn: “Phát ngốc hết rồi à?!”
Mạch Mang Mang hướng theo ánh mắt của bọn họ, quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì bật dậy ngay lập tức. Cô vứt xấp tài liệu đang cầm trong tay, trong nháy mắt liền biến thành người mất bình tĩnh nhất. Cô vui mừng kinh ngạc reo lên: “Chung Kê!”
Vừa nãy Chung Kê không nỡ làm gián đoạn cuộc thảo luận của bọn họ, nên anh lẳng lặng đứng trước cửa nghe một lúc.
Sau khi Mạch Mang Mang nhất thời hô to tên anh, sự chú ý của mọi người đều vì đó mà chuyển hướng.
Chung Kê bước đến bảng trắng, cầm bút lên, không nhanh không chậm viết vào chỗ trống. Anh giống như được trời sinh cho khả năng luôn khiến người khác cảm thấy an tâm. Cả phòng đều im phăng phắc.
“Đây là ý tưởng của em.” Chung Kê đặt bút xuống, mỉm cười nói: “Thưa giáo sư Mạch.”
Đây chính là sự khác biệt trong cách đãi ngộ giữa nam thần và bạn trai cũ.