Trong xe đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái, Mạch Mang Mang ngồi ở ghế lái phụ, uống sữa ấm. Cô mới vừa hoàn thành sự kiện trọng đại nhất của cuộc đời, nhất thời không thể giãi bày được suy nghĩ trong lòng, cô nhấn nút hạ cửa kính xe xuống một nửa, mặc kệ để gió đêm tràn vào.
Không khí mùa đông mang theo cái lạnh sạch sẽ, giống như một nắm tuyết đang vùi vào má, Mạch Mang Mang ổn định lại tâm trạng một chút, cửa kính xe tự động nâng lên, một bàn tay ấm áp đang phủ lên đầu gối trần dưới lớp áo khoác của cô.
“Không lạnh à?”
Cố Trăn vẫn đang nhìn đường, động tác rất tự nhiên: “Từ lúc lên máy bay em đã không ăn gì rồi, bây giờ có muốn ăn gì?”
“Không sao, em không đói.” Mạch Mang Mang chậm rãi nói: “Em muốn ăn anh hơn.”
Đêm trước khi Mạch Mang Mang rời đi, nửa đêm, cô và Cố Trăn đã mây mưa một trận, cả người bị “chơi” đến mềm nhũn, sau nửa đêm, đang mơ màng thì bị anh kéo lại, nghe anh thì thầm những lời yêu thương bên tai cô.
Ở Mỹ hơn một tháng, chỉ cần nghĩ đến đêm đó, lòng bỗng nhẹ tựa lông hồng, càng huống hồ giờ được nhìn thấy người thật. Hơn nữa, cô hiện tại muốn kiểm tra sức ảnh hưởng của mình đối với Cố Trăn, cô thích anh vì cô mà gợn sóng.
Cố Trăn nghiêng người qua liếc mắt nhìn cô một cái, không ngờ cô lại chủ động, tay vẫn đang xoa đầu gối cho cô, đảm bảo nó đã được sưởi ấm mới thu tay về, đặt lên vô lăng: “Về nhà đút em ăn.”
Mạch Mang Mang chống cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn Cố Trăn. Ngọn đèn đường mờ ảo chiếu vào khiến cả người anh như đang tỏa ra một tầng ấm áp. Đôi mắt hai mí, cổ tay áo hơi gấp nếp, đường xương cổ tay và xương ngón tay thon dài, trên ngón áp út bên tay trái, có một chiếc nhẫn cưới cùng kiểu dáng với cô, cô mím môi cười, luôn miệng gọi: “Cố Trăn…” giọng cô nhỏ dần, cuối cùng thấp giọng thì thầm nói một câu, “Chồng ơi.”
Xe đang chạy trong một khu phố vắng vẻ, Cố Trăn phanh xe lại, dừng xe dưới cây ngô đồng. Bóng cây che khuất, anh nhào tới chặn đôi môi Mạch Mang Mang.
Nụ hôn của Cố Trăn vừa mạnh mẽ lại vội vàng, Mạch Mang Mang bất ngờ không kịp đề phòng: “Ưm…”
Tiếng quần áo sột soạt ma sát vào nhau, Mạch Mang Mang cảm giác đang được anh vân vê cơ thể. Cố Trăn tách hai tay cô ra, áp lên trán cô, ngón tay cái lau đi nước bọt trên khóe miệng cô: “Lần trước Mang Mang gọi anh như vậy, là khi nào nhỉ?”
Mạch Mang Mang thở dốc: “Lâu lắm rồi.” Cô cảm thấy nguy hiểm, đẩy anh ra, “Anh nói để về nhà mà.”
“Còn biết sợ.” Cố Trăn khẽ cười: “Em ở bên ngoài câu dẫn anh như vậy, không nghĩ xem anh có chịu được không à?”
Mạch Mang Mang ấm ức: “Cái gì chứ, em là loại người nào chứ, đây không phải là rất bình thường sao?”
Trong không gian chật hẹp, Cố Trăn thỏa mãn hôn lên môi cô, nút lấy lưỡi cô mà trêu đùa, chờ toàn thân Mạch Mang Mang nóng lên, anh mới ngồi thẳng trở lại, tiếp tục lái xe.
Mạch Mang Mang bỗng nhiên phát hiện ra con đường xa lạ: “Về nhà anh hay về nhà em đấy?”
“Về nhà của chúng ta.” Cố Trăn đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “Cô chủ.”
Mạch Mang Mang nói về nhà, là một khái niệm trừu tượng, không nghĩ tới Cố Trăn thực sự mua nhà mới. Cô cầm chìa khóa mới trong tay, kinh ngạc nói: “Anh lén lút chuẩn bị những thứ này sau lưng em từ khi nào?” Cô không cam lòng: “Một chút góp ý cũng không có.”
Khi Mạch Mang bước vào căn nhà mới, nhìn quanh lối vào, tuyệt đối không thể nói không liên quan tới cô, cho dù là bố cục hay lắp đặt thiết bị, hay thiết kế và chi tiết, đều là những thứ cô đã từng vô tình hay cố ý đề cập qua trong tưởng tượng, thậm chí sớm nhất có thể là từ khi cô còn học cấp ba.
Ngay cả trong căn hộ của riêng mình, bởi vì thiếu kiên trì và không sửa sang đầy đủ, Cố Trăn đã vì cô mà thực hiện – cả căn nhà đã kết hợp hoàn hảo sở thích của anh và cô.
Trong mắt Mạch Mang Mang xẹt qua vẻ kinh ngạc, Cố Trăn đóng cửa lại, ôm lấy eo cô từ phía sau: “Bà Cố, em có hài lòng không?”
Mạch Mang Mang xoay người lại tựa đầu vào ngực anh: “Vô cùng hài lòng.” Khóe mắt cô hiện lên ý cười: “Thị trưởng Cố, những lời em đã từng nói, anh đều nhớ hết sao?”
Cố Trăn bình tĩnh nói: “Trí nhớ của chồng em khá tốt mà.”
Mạch Mang Mang khịt mũi: “Còn nói em khẩu thị tâm phi.”
“Đắc ý vênh váo.” Cố Trăn cắn môi cô: “Có điều thật ra là vào thời gian học cấp ba, anh đã muốn mua cho em ngôi nhà của hai chúng ta.”
Mạch Mang Mang quay qua hôn anh, không tiếc lời dỗ ngon dỗ ngọt anh: “Chỉ cần có anh ở đây là được rồi.”
Cố Trăn ấn Mạch Mang Mang nơi cửa ra vào rồi hôn cô, trên người cô mặc một chiếc áo len màu trà sữa, bị anh kéo xuống dễ dàng, choàng qua bờ vai trắng như tuyết của cô.
Mạch Mang Mang ngẩng mặt lên, cố gắng né tránh: “Ưm, đợi, đợi em một lát.”
Cố Trăn áp chế cô, di chuyển chậm rãi, hôn lên một bên cổ và vai của cô: “Không phải em muốn ăn anh hay sao?”
“… Em còn chưa ngắm kỹ bên trong nhà.”
Cố Trăn cởi quần áo nửa thân trên của cô ném hết xuống đất, sau đó không ngăn cản cô, cô vô thức lùi về phía sau.
Trong lúc đợi điều hòa nóng lên, da thịt Mạch Mang Mang lạnh ngắt, hai quả nguyệt quế vểnh lên dưới mi mắt anh. Cố Trăn chỉ nhìn chằm chằm mà không chạm vào khiến cô ngại ngùng đưa tay lên che ngực lại.
Cố Trăn cong môi, giọng điệu kèm theo chút hư hỏng: “Trông em kìa.”
Trông cô làm sao? Mạch Mang Mang không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn Cố Trăn, anh vẫn đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, thật ấm áp.
Cố Trăn mỉm cười, tiến đến ôm lấy Mạch Mang Mang vào trong ngực, tay anh rất nóng, vỗ về tấm lưng mịn màng của cô. Cô vô cùng thoải mái, lại có vài phần khát khao dục vọng nổi lên, biết rõ là anh cố ý dụ dỗ, nhưng lại không kìm lòng được mà thuận theo anh.
Cố Trăn ôm lấy cả người cô, đi về hướng phòng ngủ chính, vật cứng rắn bên dưới cách một lớp vải vô tình chà vào giữa hai chân Mạch Mang Mang. Cọ xát qua lại khiến cô cảm thấy bủn rủn tay chân, hai chân không còn cách nào khác đành vòng qua hông anh, giọng anh khàn khàn: “Mang Mang ngoan.”