• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Linh cúi đầu thấp hơn. Cô ấy c.ắ.n môi dưới, hơi ngượng ngùng nói: “Xin chào, tôi là Vân Linh.”
Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải Trì Anh có thính lực tốt thì gần như không nghe rõ. Cô ngẩn người gật đầu, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc mười nghìn điểm tích lũy vừa rồi.
【Chủ nhân, ngài vừa làm gì vậy?】
Trì Anh: Không biết nữa…
Thấy cô đáp lại, khuôn mặt ửng đỏ vì căng thẳng của Vân Linh càng thêm đỏ bừng. Cô ấy mỉm cười với Trì Anh, dịu dàng nói: “Cô… Cô thật là tốt bụng.”
Trì Anh đột nhiên ngẩng đầu, chợt hiểu ra. Ánh mắt cô nhìn Vân Linh ngày càng sáng.
Hệ thống lắp bắp nói: 【Cô, cô, cô… Là cô ta sao?】
Trì Anh đáp lại hệ thống trong đầu, giọng nói không giấu nổi sự kích động: Thống! Đây là một đại gia!
【Đừng bỏ qua cô ta! Ôm chặt đùi!】
Trì Anh gật đầu mạnh mẽ trong lòng.
Vân Linh chỉ cảm thấy ánh mắt Trì Anh nhìn cô ấy vô cùng nồng nhiệt. Lần đầu tiên cô ấy được trải nghiệm cảm xúc thẳng thắn không hề che giấu như vậy, mái tóc đen nhánh cũng toát lên vẻ vui mừng.
Trì Anh… Cô ấy thật tốt bụng!
【Độ Thánh Mẫu cộng một trăm!】
Ánh mắt Trì Anh nhìn Vân Linh càng thêm dịu dàng.
A, nữ chính thật đáng yêu!
“Vân Linh, em sao vậy?” Thấy má cô ửng đỏ, Diệp Vô Hàn hỏi.
“Em không sao.” Cô ấy lắc đầu.
Diệp Vô Hàn nở một nụ cười mà anh ta tự cho là rất phong độ, nói với Cố Trì: “Chưa giới thiệu với cậu nhỉ? Đây là Vân Linh, đồng đội mới gia nhập của chúng tôi.”
“… Xin chào.” Cố Trì ngẩng đầu, thái độ không rõ lạnh nhạt hay nhiệt tình, chỉ giới thiệu tên: “Cố Trì.”
Diệp Vô Hàn: “…”
Chỉ vậy thôi sao?
Vân Linh luôn là người mà anh ta tự hào nhất, cho dù là năng lực hay dung mạo đều tuyệt đối là người xuất sắc. Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cô ấy vẫn chưa phải là người của anh ta nhưng anh ta tin rằng, cuối cùng Vân Linh nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta.
Dù sao, ngay cả không gian linh tuyền cũng là vật sở hữu của anh ta, huống hồ là một linh thức sinh ra từ nó chứ?
Thế mà Cố Trì lại không hề có chút suy nghĩ nào khác, dường như chỉ coi cô ấy là một đồng nghiệp bình thường…
Diệp Vô Hàn cười lạnh trong lòng: Quả nhiên là kẻ đạo đức giả.
Anh ta không tin, Cố Trì lại không hề nảy sinh chút tà tâm nào sao?
“Chỉ huy Cố, anh vừa mới về, chắc vẫn chưa biết dị năng của Vân Linh nhỉ?” Người đàn ông bên cạnh Diệp Vô Hàn lên tiếng. 
Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt tự đắc: “Lần đầu tiên tôi được chứng kiến dị năng của cô ấy, thật sự không dám tin…”
“Vân Linh có năng lực giúp người khác tăng cường dị năng… Dị năng cấp năm hiện tại của tôi, là do cô ấy giúp tôi đột phá cách đây không lâu.” Anh ta ngồi thẳng người, mong chờ Cố Trì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng không có.
Không thấy vẻ kinh ngạc, mà thức ăn trong khay của Cố Trì lại vơi đi một nửa.
Sắc mặt người đàn ông không được tốt lắm.
Anh ta giả vờ bình tĩnh nói: “Đội trưởng Diệp có thể đột phá dị năng cấp bảy, Vân Linh cũng đã giúp đỡ rất nhiều.”
“Ha ha, tôi quên mất, đội trưởng Cố chắc vẫn chưa nghe nói nhỉ? Đội trưởng Diệp vừa mới đột phá cấp bảy hai ngày trước, là dị năng giả cấp bảy đầu tiên của liên minh.”
Cố Trì quay đầu, nhếch khóe môi, rồi nhanh chóng hạ xuống. Như thể sợ người khác không biết anh đang cười giả tạo vậy.
“Hừ, chúc mừng.”
Diệp Vô Hàn nghẹn một hơi.
Nhất định là Cố Trì tức giận muốn giữ thể diện, không muốn thể hiện sự không phục trong lòng. Anh ta nghĩ một cách chắc chắn.
Anh ta đặt đũa xuống, khiêm tốn nói: “Tôi có thể đạt được dị năng cấp bảy, cũng đều là nhờ Vân Linh giúp đỡ. Không tính là bản lĩnh thật sự.”
Nghe vậy, Trì Anh rất “Nể mặt” mà gật đầu, vô cùng đồng tình với câu nói này của anh ta.
Dị năng của anh ta tăng nhanh như vậy, chẳng phải là nhờ ké linh tuyền của nữ chính sao!
Diệp Vô Hàn, người vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng phản bác, thấy vậy càng thêm nghẹn khuất. Chút lòng h.am m.uố.n đối với Trì Anh cũng hoàn toàn biến mất.
Người phụ nữ ngu ngốc như vậy, nếu anh ta dây dưa với cô thì sớm muộn gì cũng bị tức chết mất?
Đồng đội của Diệp Vô Hàn lại không nhận ra những điều này, vẫn tiếp tục tâng bốc một cách không hề hay biết: “Đúng vậy, dị năng như vậy, trong toàn bộ căn cứ cũng không tìm ra ai mạnh hơn Vân Linh!”
Khuôn mặt Vân Linh lại một lần nữa đỏ bừng. Lần này không phải vì căng thẳng, mà là vì ngại ngùng.
Có cường giả như Trì Anh ở đây, làm sao cô ấy có thể xếp hạng được chứ?
Hơn nữa…
Cô ấy dùng ánh mắt gần như sùng bái liếc nhìn Trì Anh đang ăn cơm.
Hơn nữa… Còn là một vị cường giả tốt bụng, lại dễ gần như vậy!
【Độ Thánh Mẫu cộng một trăm.】
Lần này Trì Anh không ăn nổi nữa. Cô chỉ hận không thể ôm chặt vị đại thiện nhân bên cạnh mà vặt lông!
“À đúng rồi, đội trưởng Cố…” Diệp Vô Hàn lại lên tiếng: “Tôi nhớ lần trước cậu đi làm nhiệm vụ hình như đã đạt cấp sáu rồi nhỉ? Bây giờ tình hình thế nào rồi, có dấu hiệu đột phá không?”
“Hừ, cấp bảy và cấp sáu chênh lệch không phải là nhỏ, tôi cũng đã tốn không ít công sức. Nếu đội trưởng Cố cần, tôi có thể để Vân Linh giúp cậu.” Anh ta hạ thấp giọng, như thể thật lòng quan tâm đến Cố Trì.
Nhưng thực tế Diệp Vô Hàn hiểu rõ hơn ai hết. Cố Trì và anh ta bất hòa đã không phải là ngày một ngày hai, sao có thể hạ mình cầu xin anh ta giúp đỡ chứ?
“Không cần.” Cố Trì thản nhiên nói.
Quả nhiên…
Diệp Vô Hàn nheo mắt, cười nói: “Nếu vậy, tôi cũng không ép. Nếu đội trưởng Cố cần, Vân Linh có thể giúp bất cứ lúc nào.”
Anh ta nhìn Vân Linh, nói: “Vân Linh, em nói xem có đúng không?”
Kể từ khi anh ta hỏi dị năng của Cố Trì, Vân Linh đã có vẻ ngồi không yên, lúc này càng có vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Cái đó…”
“Thực ra, tôi thấy anh ấy hình như đã đột phá dị năng cấp bảy rồi…tTôi nghĩ, chắc là không cần tôi giúp nữa đâu.”
Năng lực hiện tại của cô ấy cũng chỉ có thể giúp người khác đột phá dị năng cấp bảy, nếu còn cao hơn nữa, với thực lực hiện tại của cô ấy vẫn còn hơi khó khăn.
“Cái gì!” Biểu cảm của Diệp Vô Hàn có chút sụp đổ, thậm chí quên cả việc che giấu sự kinh ngạc trong giọng nói.
Cố Trì cũng có chút ngạc nhiên.
Anh không ngờ, cô gái này lại có thể nhìn thấu cấp độ dị năng của anh.
Đã bị vạch trần, anh cũng thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, là đột phá cách đây không lâu.”
“…”
Vốn định dừng lại ở đó rồi rời đi, nhưng Cố Trì liếc mắt thấy Diệp Vô Hàn đang đỏ cả mắt, anh dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Chuyện của mười ngày trước rồi, hình như sớm hơn cậu một chút.”
Nói xong, anh cũng không nhìn sắc mặt của những người bên cạnh, liếc nhìn khay thức ăn đã gần hết của Trì Anh, tùy ý hỏi: “Ăn xong chưa?”
“Ừm!” Trì Anh ăn nốt miếng cuối cùng.
Lúc mới vào đội của Cố Trì, cô đã được Mục Vũ và Lục Vân Phi nhắc nhở, không được lãng phí thức ăn. Nếu bị Cố Trì nhìn thấy nhất định sẽ bị nói.
“Về thôi.”
“Được.”
Trước khi đi, cô còn đặc biệt chào tạm biệt Vân Linh.
Mắt cười cong cong, phần thịt mềm mại bên má phồng lên vì nụ cười này, độ thiện cảm MAX!
Vân Linh ngây người nhìn cô, cảm động đến mức sắp khóc.
Một cường giả như vậy, vậy mà không hề có chút kiêu ngạo nào, còn đối xử với cô ấy đặc biệt như vậy…
Thật là… Thật là…
Cô ấy nghĩ mãi, cũng không thể tìm ra từ nào khác trong vốn từ vựng ít ỏi của mình để khen Trì Anh.
Thật là, thật là người tốt!
Hệ thống thậm chí còn ngáp một cái:【Độ Thánh Mẫu cộng một trăm.】
Liếc nhìn đôi mắt sáng long lanh của Trì Anh khi nhìn Vân Linh, Cố Trì cau mày, trong lòng có chút khó chịu không rõ nguyên nhân.
Trước đây khi ở cùng bọn họ, dường như chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy…
Trở về phòng, Trì Anh bắt đầu trò chuyện với hệ thống.
Đầu tiên là về độ Thánh Mẫu kỳ lạ của Vân Linh…
Hệ thống cũng khó hiểu:【Về điểm này, thực ra tôi cũng không có câu trả lời chính xác.】
Trì Anh nằm sấp trên giường, lại một lần nữa cảm thán: Có phải vì Vân Linh là nữ chính không? Cho nên mới khác biệt như vậy.
【Cũng có thể… Nhưng tôi còn một giả thuyết khác.】
Trì Anh: Hửm?
【Hôm nay đã nói với ngài rồi, Vân Linh không phải là con người theo đúng nghĩa, mà là linh thể sinh ra từ không gian linh tuyền. Trong nguyên tác, tinh thần lực của cô ấy có thể lấy một địch trăm… Có lẽ vì vậy nên độ Thánh Mẫu của cô ấy mới khác với người thường.】
Trì Anh: … Tôi còn một câu hỏi nữa.
【Ngài nói đi.】
Trì Anh: Cậu từng nói, sự tồn tại của hệ thống Thánh Mẫu là để cân bằng giá trị thiện ác của thế giới… Vậy độ Thánh Mẫu nói cách khác thực chất chính là giá trị thiện?
【… Thực ra điểm này hệ thống không có quy định rõ ràng. Việc xác định độ Thánh Mẫu không phải do tôi quyết định, mà là do hệ thống chính thiết kế cách thức nhận được độ Thánh Mẫu.】
【Tuy nhiên, nhìn vào hiện tại, dường như đúng là như vậy.】
Trì Anh gật đầu.
Vậy thì cô hiểu rồi.
Cô nói: Hệ thống, tôi có thể hỏi cậu, vật tư trong trung tâm thương mại của hệ thống đều lấy từ đâu ra không?
【Là do các nhà cung cấp ở thế giới chính cung cấp, ngoài thuốc cao cấp ra, tất cả mọi thứ trong trung tâm thương mại đều do các nhà cung cấp ở các mốc thế khác nhau cung cấp.】
Lông mi Trì Anh run lên, cô nói: Vậy… Có thể nhận đặt hàng riêng không?
Hệ thống phản ứng một lúc, mới hỏi lại một cách không chắc chắn:【Ngài nói, đặt hàng riêng?】
Trì Anh: Ừ.
Nó im lặng một lúc, không hiểu cô muốn làm gì.
【… Tôi sẽ hỏi giúp ngài.】
Khoảng ba phút sau, Trì Anh lại nghe thấy giọng nói điện tử của hệ thống.
【Họ nói được, nhưng nếu yêu cầu phức tạp thì có thể cần phải trả thêm tiền.】
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Trì Anh nhanh chóng bò dậy khỏi giường, cầm chìa khóa ra ngoài.
【Cô định đi đâu?】
Trì Anh không dừng bước: Đi làm một thí nghiệm.
Cô lần mò theo con đường trong ký ức khi đến đây hôm nay để đến cổng tổng bộ, bên ngoài cổng có lính canh gác.
Phía trước lính canh là một thiết bị hình vòm khổng lồ, ở giữa thiết bị có một màn hình rộng bốn mươi cm, dài bốn mươi cm, bên dưới màn hình nối với một giá đỡ có thể tự do nâng lên hạ xuống.
Cô đang định ra ngoài thì bị người ta chặn lại.
“Xin chào…” Xác nhận Trì Anh là người chưa từng gặp, lính canh tốt bụng nhắc nhở: “Cô là do người khác dẫn vào tổng bộ sao? Khi vào lại cần phải xác minh bằng hệ thống nhận dạng mới được vào.”
“Hệ thống nhận dạng? Đó là gì…”
Thấy cô thật sự chưa từng nghe nói, lính canh giải thích: “Chính là nhận dạng khuôn mặt, đối chiếu với cơ sở dữ liệu của tổng bộ. Nếu trước đây cô đã đăng ký ở tổng bộ, thì có thể vào được.”
Trì Anh ngẩn người, thứ này chắc là cô không có.
“Nếu không có, tôi khuyên cô vẫn nên ở lại trong tổng bộ.”
【Giờ sao? Hay là đừng ra ngoài nữa.】
Trì Anh mỉm cười cảm ơn người lính canh đã nhắc nhở cô: “Cảm ơn anh.”
Sau đó, cô quay đầu bước ra khỏi cánh cửa mà cô hoàn toàn không biết làm thế nào để vào lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK