• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứu mạng!”

Đang lúc Trì Anh tìm kiếm tung tích tên thủ lĩnh zombie ở trong từng tòa nhà cao tầng, cô bỗng ngẩng đầu lên.
Trì Anh nói với Cố Trì bên cạnh: “Có người kêu cứu, hình như là giọng của Tống Thi!”
“Có thật không?” Cố Trì nhíu: “Sao tôi không nghe thấy.”
Trì Anh kéo anh đi ra ngoài, vừa lôi vừa khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn có. Tôi cảm giác tai anh không thính lắm nhỉ.”
Cố Trì bị cô kéo đi, trong chốc lát ngập ngừng không nói nên lời.
Thời gian còn là chỉ huy, bài kiểm tra nghe hiểu anh luôn đạt điểm tối đa!
Nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Trì Anh, Cố Trì chỉ biết âm thầm nuốt lời phản bác xuống.
Thôi, để cô ấy quyết định đi.
Lúc này, Tống Thi đã bị trói toàn bộ tứ chi, hai con zombie cấp thấp đứng ở hai bên cô, trong khi tên thủ lĩnh thì ở đối diện, tuy bề ngoài trông có vẻ nhân tính nhưng không biết trong cái đầu b.iế.n th.ái của hắn đang nghĩ gì.
Vì tiếng kêu cứu vừa nãy quá lớn, tên thủ lĩnh không biết lấy từ đâu ra một miếng vải màu đen rồi nhét nó vào miệng Tống Thi.
Nhưng điều duy nhất mà cô cảm thấy may mắn là, những con zombie này hiện tại không có ý định giết cô. Dù cô không hiểu mục đích của lũ zombie này là gì, nhưng chỉ cần chúng để cô sống sót, đã là đủ rồi!
“Hô hô hô.”
“Đại ca, liệu đám người đó có tìm thấy chúng ta không?”
Tên thủ lĩnh đập tay vào đùi.
“Nếu bị phát hiện thì chúng ta toi đời đấy, dù có con tin trong tay, tao cũng không tự tin có thể đánh thắng được con quái vật đó.”
“Nếu con quái vật ấy không đến, thì chúng ta sẽ tự giải quyết cô ta.” Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thi, thè cái lưỡi dài ngoằng đầy dãi ra.
Tống Thi vừa sợ hãi vừa tự hỏi “Con quái vật” mà hắn nhắc đến rốt cuộc là ai? Bản thân hắn không biết hắn mới thật sự là quái vật sao? Liệu kẻ được gọi là “Quái vật” có phải Cố Trì không?
“Hô hô hô! Hô hô!” Một con zombie cấp thấp bên phải đột nhiên kêu lên.
Đại ca! Có người đến!
Tên thủ lĩnh bỗng chốc chân tay mềm nhũn, suýt nữa trượt ngã xuống đất.
Hắn hoảng loạn nhìn về phía bóng dáng càng ngày càng đến gần, phát hiện là của một người đàn ông mà hắn chưa từng gặp, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tên thủ lĩnh cười tươi, dài cổ vươn về phía Tống Thi: “Ôi, đồng đội của cô đến cứu kìa.”
Nhưng Cố Trì không quan tâm đến tên thủ lĩnh zombie, mà chỉ nhíu mày nhìn Tống Thi đang bị bịt mặt, lên tiếng: “Tống Thi, không sao chứ?”
“Ưm ưm ưm!” Tống Thi lắc đầu, ra hiệu rằng bản thân chưa bị cắn.
Cô chưa từng cảm thấy mình thảm hại như bây giờ, tóc tai thì bù xù, mặt mày thì dính đầy bụi bẩn. Nhưng khoảnh khắc này, người đến cứu cô lại là Cố Trì khiến cô không còn tâm trí để quan tâm đến mọi thứ xung quanh, trong lòng chỉ dâng lên cảm giác ngậm ngùi xúc động. 
“Đối với con người ấy à, tao khuyên chúng mày tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Tên thủ lĩnh liếc nhìn hai con zombie.
Hai con zombie lập tức hiểu ý, một bên trái một bên phải kẹp chặt những ngón tay sắc nhọn vào cổ Tống Thi, dường như chỉ cần động nhẹ một cái là có thể xé toạc làn da mỏng manh của cô.
Tống Thi lập tức mở to mắt, thậm chí không dám run rẩy quá nhiều, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ chạm phải những chiếc móng vuốt sắc nhọn của hai con zombie.
Tên thủ lĩnh nhếch miệng cười, uy hiếp nói: “Thời gian để tích tụ năng lực dị năng của con người có phải là rất lâu không? Ngươi có tin rằng trước khi năng lực của ngươi được hồi phục, ta có thể khiến người phụ nữ này chết không?”
“Tất nhiên là tin.” Cố Trì thản nhiên đáp.
Thủ lĩnh hài lòng gật đầu.
“Nhưng mục đích của lũ zombie các ngươi là gì? Trói đồng đội của ta lại thì các ngươi sẽ được lợi gì chứ?”
Đây cũng là điều mà Cố Trì cảm thấy khó hiểu nhất.
“Ta chỉ có một điều kiện, để con quái vật đó rời khỏi đây!”
“Quái vật?” Cố Trì nhíu mày.
Hắn đang nói cái khỉ gì thế?
“Đúng! Chính là cái người mà đã giết hết tất cả thuộc hạ của ta, chỉ cần cô ta rời đi, ta sẽ đồng ý thả người phụ nữ này.”
Cố Trì cuối cùng mới nhận ra, “Con quái vật” mà tên thủ lĩnh zombie nhắc đến là ai.
Khóe miệng anh khẽ giật giật.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy con người được zombie gọi là “Quái vật”, hơn nữa lại còn là một cô gái….
“E rằng…” Cố Trì nhẹ nhàng ngẩng mặt lên.
Tống Thi chỉ cảm nhận được một cơn gió thổi qua cổ, bốn bàn tay với móng vuốt sắc nhọn kề ở cổ của cô bỗng chốc tách rời khỏi chủ nhân của chúng, các khớp tay cứ thế đồng loạt rơi xuống.
Toàn thân Tống Thi chợt căng thẳng, ngay sau đó, hai con zombie cấp thấp liền bị cơn gió xé thành từng mảnh vụn.
Cảm nhận có người ôm lấy vòng eo mình, rồi cả người bay lên không trung, lại hạ xuống một bệ cao.
Trì Anh ôm lấy Tống Thi rời khỏi khu vực nguy hiểm gần tên thủ lĩnh zombie, xác nhận an toàn, cô mới buông tay ra.
Trì Anh không chút do dự nhảy từ bệ cao mười mấy mét xuống, đáp một cách chính xác lên mặt của tên thủ lĩnh zombie đang ngẩng đầu há hốc mồm.
Bịch!
Tên thủ lĩnh lập tức bị sức nặng của cô đ.è x.uố.ng, không thể dậy nổi.
Sau khi ngã xuống đất, nó nghe thấy âm thanh vang lên bắt chước điệu cười kinh dị của con quái vật.
“A ha ha, tìm thấy ngươi rồi.”
“Ngươi…” Chưa kịp nói hết câu, thì trên cổ tên thủ lĩnh đã đứt lìa khỏi thân, khiến hắn đột ngột im bặt.
Trì Anh cúi người, nhặt cái đầu của tên thủ lĩnh zombie lên, lắc lắc vài giây, một viên tinh thể đẹp đẽ cân đối liền rơi “Bịch” một tiếng xuống đất.
Cô sử dụng dị năng hệ Thủy rửa sạch lớp chất nhầy trên bề mặt, cầm trong tay ngắm nghía một hồi, rồi xòe tay về phía Cố Trì: “Cho anh đấy.”
“Cô vất vả rồi.” Cố Trì cố gắng phớt lờ cảm giác xấu hổ trong lòng.
Ừm… Không có gì đáng ngại cả. Anh không phải loại vô dụng trong cuộc chiến vừa rồi, ít nhất Cố Trì đã đóng vai trò như một NPC đánh lạc hướng tên thủ lĩnh zombie đó.
Trì Anh cũng quên rằng còn có một người ở trên, cô dang rộng hai tay rồi hô lớn: “Hay là, cô nhảy xuống đây đi?”
Tống Thi: “…”
Toàn thân Tống Thi đứng bất động tại chỗ, mãi vẫn chưa thể thoát ra khỏi cú sốc ban nãy.
Trì Anh, sao cô ấy lại mạnh mẽ đến vậy chứ?
Tống Thi dán chặt mắt quan sát Trì Anh, người đang đứng ở dưới với dáng vẻ kiêu hãnh mà cô chưa từng thấy trước đây, những vũng máu và chất nhầy bẩn thỉu dưới chân cũng không thể làm lu mờ ánh hào quang của Trì Anh.
Tỏa sáng đến mức… Chói mắt.
Tống Thi nghiến chặt hai hàm răng.
Thấy cô không phản ứng, Trì Anh đành phải từ bỏ ý định bảo Tống Thi tự nhảy xuống. Cô bật nhảy, nhờ vào dị năng hệ Phong mà vững vàng hạ cánh trên bệ cao mười mấy mét.
Thấy tứ chi Tống Thi bị trói chặt, Trì Anh kiên nhẫn ngồi xuống gỡ từng sợi dây, rồi kéo chiếc khăn đen che trên mặt Tống Thi xuống.
“Hay là để tôi ôm cô xuống nhé?” Trì Anh thử đề nghị.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Tống Thi đáp lại.
Trì Anh vò đầu bứt tai, nghi ngờ không biết có phải đã làm cô ấy sợ hãi không.
Nhưng cứ đứng chờ Tống Thi trả lời thì mất thời gian, Trì Anh đành bất đắc dĩ đưa tay, ôm lấy Tống Thi đưa cô ta xuống.
“Cô thấy ổn chứ?” Cố Trì nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tống Thi, hỏi.
“Ừm… Không có gì nghiêm trọng, cảm ơn anh Cố.” Tống Thi mặt mày trắng bệch, đưa tay vuốt tóc.
Trì Anh lập tức buông tay đang ôm cô ta ra, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Thật là, sao mà quá đáng với ân nhân của mình vậy!
Hệ thống cũng có chút tức giận:【Đúng vậy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.】
Trì Anh đi tới vài bước, vẫn không nuốt nổi cục tức trong lòng.
Cô quay lại, đứng bên cạnh Cố Trì, kéo mạnh tay áo của anh.
Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Tống Thi, mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp: “Anh Cố đâu có cứu cô, cô nói cảm ơn với anh ấy thì có ích gì?”
Sắc mặt Tống Thi thay đổi ngay lập tức, miễn cưỡng đáp: “Vừa rồi tôi hơi hoảng một chút, không phản ứng kịp. Trì Anh, sao trước đây cô lại không nhắc đến việc mình có dị năng tấn công nhỉ?”
Trì Anh đang tức giận, quyết định đẩy trách nhiệm cho Cố Trì: “Là anh Cố bảo tôi phải giấu.” 
Cố Trì: “…”
Cố Trì cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái khi Trì Anh cứ nhai đi nhai lại hai chữ “Anh Cố”. Rõ ràng là anh chẳng làm gì, nhưng hình như lại bị cô ghim.
Hơn nữa, chính anh đã bảo Trì Anh giữ bí mật về dị năng của cô.
Anh cứng miệng thừa nhận: “... Đúng là tôi.”
Tống Thi không biết nói gì, mặt trắng bệch hỏi: “Vậy tại sao lại phải giấu chúng tôi?”
Rốt cuộc năng lực của Trì Anh đã đạt tới cảnh giới nào? Không lẽ còn mạnh hơn cả Cố Trì sao?
Cấp bảy, hay thậm chí là cấp tám?
Tống Thi cắn môi, nhớ lại cảnh Trì Anh giết đám zombie ban nãy nhanh đến mức chúng còn chẳng đủ sức phản kháng.
Chắc chắn vì vậy mà Cố Trì mới nhìn cô bằng ánh mắt khác. Đúng rồi, nhất định là vì thế!
Môi Tống Thi run lên. Sự ghen tỵ và không cam lòng trong khoảnh khắc này đã nuốt chửng cô.
Tại sao, cô không thể nổi bật như Trì Anh?
“Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Ở đây vẫn còn nhiều zombie cấp thấp, chúng ta về nhà rồi hãy nói.” 
“Chờ đã.” Trì Anh bỗng tiến lại gần Tống Thi: “Cô vẫn chưa nói mà!”
Tống Thi siết chặt hai tay bên hông, miễn cưỡng mở miệng: “Là tôi quên, cảm ơn cô.”
Cảm giác như bị sỉ nhục, Tống Thi cau có quay mặt đi thẳng về phía trước.
Dù cô ta đã nói lời cảm ơn nhưng Trì Anh vẫn có chút không can tâm.
Cô nhìn về phía người đàn ông đã gây ra mọi chuyện, nâng chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh.
Tống Thi rõ ràng là thích Cố Trì ra mặt. Nếu không phải vì anh, thì cô sẽ không gặp nhiều rắc rối như vậy.
Cố Trì bị cú đá nhẹ ấy làm ngơ ngác.
Lần này… Anh không hiểu đã làm gì để cô ấy tức giận? 
———–
Tác giả có lời muốn nói:
Tính toán thời gian, vài chương nữa sẽ có biến lớn xảy ra.
Bộ này không dài lắm, qua biến lớn thì khoảnh khắc các độc giả được đọc chương cuối không còn xa đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK