• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Anh khó khăn len qua một đống xác zombie, vài phút sau cuối cùng cũng bị những xác chết dày đặc này chặn lại đến mức hơi mất kiên nhẫn.
A, bọn chúng hơi vướng đường.
Cô búng tay một cái, sau đó một ngọn lửa bùng lên xung quanh cô, lửa nhanh chóng lan ra bốn phía.
Cháy thành tro rồi thì sẽ không vướng nữa.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Có người?
Trì Anh dừng động tác, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Là ở phía bên trái, nơi ngọn lửa yếu hơn, hình như là từ phía sau truyền đến.
Cô đi đến gần.
Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú chui ra từ bên cạnh đống lửa, hai tay ôm đầu, hình như rất sợ lửa.
Hắn ta nhìn thấy Trì Anh, như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ như điên: “Cô là dị năng giả đúng không!”
Trì Anh khẽ nhíu mày: “Anh là?”
Nhớ đến tình hình ở đây, cô đưa tay ra: “Anh mau ra đây đi, ở đây có lửa, rất nguy hiểm.”
Bạch Thanh lập tức gật đầu, sau đó nắm lấy tay cô. Trong nháy mắt, bản năng zombie của hắn ta gào thét, muốn hắn ta cắn mạnh một cái vào cánh tay trắng nõn kia.
Nhưng may mắn thay, là thủ lĩnh nên hắn ta hoàn toàn có thể kiềm chế h.am m.uố.n của mình.
【Ký chủ, cháy gần hết. Cháy nữa thì không khống chế được ngọn lửa nữa đâu.】
Lúc này Trì Anh mới ngẩng đầu, sử dụng dị năng hệ Thủy để dập lửa.
Bạch Thanh nhìn cô, trong lòng thoáng qua một tia kinh hãi.
Dị năng giả của loài người vậy mà đã mạnh đến mức này rồi sao?
Nếu như vậy, kế hoạch thay thế loài người thống trị thế giới của chúng e rằng rất khó thực hiện.
Hắn ta đè nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh nghĩ: Không, vẫn còn cách khác.
Con người này là do Liên minh nhân loại phái đến, chỉ cần lợi dụng cho tốt, nói không chừng mình có thể trà trộn vào Liên minh nhân loại. Một khi biết được kế hoạch tiếp theo của loài người, chúng giành được tiên cơ, vậy thì tỷ lệ chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều.
Trì Anh lại nhìn về phía Bạch Thanh.
“Sao anh lại ở đây? Vừa nãy có nhiều zombie như vậy, anh có bị cắn không?”
“Tôi không!” Bạch Thanh vội vàng nói: “Cô nhìn xem, trên người tôi không có vết thương, cũng không có dấu hiệu biến dị, tôi là con người!”
Trì Anh nghĩ đến điều gì, mắt sáng lên: “À! Đúng thật.”
Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hơ, đúng là con người ngu ngốc.
Hắn ta giả vờ may mắn.
“Quái vật nhiều quá, tôi căn bản không thoát ra được, cứ luôn trốn trong thành phố này. Vừa nãy đột nhiên bốc cháy, tôi cứ tưởng lần này mình thật sự chết chắc rồi, may mà tôi gặp được cô, dị năng giả!” 
“Không cần khách khí.”
“Đúng rồi, tôi tên là Bạch Thanh.”
Đây là tên của cơ thể này trước đây.
Hắn ta thận trọng nói: “Cô có thể đưa tôi ra ngoài không? Quái vật ở đây nhiều quá, tôi thật sự không muốn ở lại đây nữa.”
Trì Anh nhìn hắn ta, cười nói: “Tôi đưa anh ra ngoài?”
Đúng lúc Bạch Thanh đang căng thẳng, lại nghe thấy Trì Anh nói: “Được thôi.”
Cố Trì đứng bên cạnh xe máy điện, nhìn thời gian.
Trì Anh đã đi gần nửa tiếng rồi.
Anh nhíu mày.
Tuy biết rõ cô có thực lực rất mạnh, lại lanh lợi, sẽ không có chuyện gì, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi lo lắng.
“Cố Trì!”
Nghe thấy giọng nói, Cố Trì cuối cùng cũng yên tâm. Anh ngẩng đầu, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Trì Anh thì hơi nhíu mày.
Chờ người đến gần, anh ta mới nhìn người nọ, hỏi: “Cô nhặt được người này ở đâu đấy?”
Bạch Thanh: “...”
Trì Anh lại hào hứng nói: “Chính là trong đống zombie!”
“Ồ?”
Bạch Thanh hơi bất an, thấy vậy vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, cũng may là nhờ cô em này cứu tôi, nếu không tôi sớm muộn gì cũng bị lũ zombie xé xác!”
“Cô em…” Cố Trì nhếch mép.
Anh nhìn Trì Anh: “Cô kiểm tra anh ta rồi chứ? Trên người có vết thương không?”
“Không không!” Bạch Thanh vội vàng nói.
Trì Anh ngẩng lên, nhìn vào mắt Cố Trì, hơi phấn khích: “Thật sự không có, trên người không có một vết thương nào.”
“Đúng vậy, không tin anh có thể kiểm tra lại.”
Cố Trì lại không để ý đến hắn ta, mà cúi đầu nhìn Trì Anh, cả hai đều ăn ý không nói gì.
“Con người à…” Khóe miệng anh hiện lên nụ cười khó hiểu: “Nếu đã là người sống sót thì anh cứ đi theo chúng tôi về trước đã.”
Bạch Thanh liền bị Cố Trì và những người khác đưa về khu an toàn.
“Đội trưởng, đây là…” Lý Toàn nhìn Bạch Thanh chưa từng gặp mặt, tò mò hỏi.
Cố Trì nói: “Anh ta là người sống sót mà chúng tôi đưa về từ khu vực thành phố.”
“Người sống sót?” Lý Toàn kinh ngạc: “Vậy thì thật may mắn, có thể sống sót ở nơi đó, đúng là tai qua nạn khỏi.”
Bạch Thanh cười gượng gạo.
Cố Trì: “Vân Phi, cậu đưa anh ta về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng đội trưởng.” Lục Vân Phi cười nhìn Bạch Thanh.
Sau khi Lục Vân Phi dẫn người đi, Cố Trì mới nói lại với Lý Toàn: “Xin lỗi, cậu có thể dọn thêm một phòng cho anh ta không? Chỉ một đêm thôi.”
Lý Toàn ngẩn người.
“Anh ta đã ở nơi quỷ quái đó không ít ngày, chắc là chưa được ngủ yên giấc nào.”
“Ồ ồ, tôi hiểu rồi, đúng là nên chăm sóc cho anh ta một chút.”

Lúc ăn tối, Cố Trì dùng củ cải Vân Linh tặng hầm một nồi canh củ cải lớn, chia cho người trong khu an toàn không ít. Tuy bọn họ có lương thực nhưng rau tươi thì hầu như không có.
Vì vậy, bát canh củ cải thanh đạm này cũng coi như là bữa ăn thịnh soạn mà bọn họ được ăn sau bao lâu nay.
“Cậu tai qua nạn khỏi là chuyện tốt. Tôi cho cậu bát to nhất.” Lục Vân Phi cười đưa cho Bạch Thanh một bát củ cải lớn.
“... Cảm ơn.” Bạch Thanh miễn cưỡng cười.
Hắn ta nhịn xuống cảm giác ghê tởm đối với thức ăn của con người, cố gắng uống hết nửa bát canh củ cải.
“Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị của cậu sao?” Mục Vũ quan tâm hỏi.
“Không phải.” Bạch Thanh cố nén bản năng muốn nôn mửa của zombie, cố gắng uống hết bát canh.
“Ăn thêm một bát nữa không?” Trì Anh tốt bụng hỏi hắn ta.
“Không không không!” Hắn ta đột nhiên nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, may là những người khác có vẻ không có biểu hiện gì đặc biệt: “Hơ hơ, tôi ăn no rồi.”
“Ừm. No rồi thì anh về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Trì thản nhiên nói.

Trở về phòng, Bạch Thanh lập tức thay đổi sắc mặt.
Hơ, đúng là lũ ngu ngốc, lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy.
Hắn ta đắc ý cười.
Xem ra, chinh phục toàn bộ loài người còn dễ dàng hơn hắn ta tưởng tượng. Bây giờ cái cần chuẩn bị chính là làm thế nào để thuyết phục những người đó đưa hắn ta về Tổng bộ Liên minh nhân loại.
Một khi vào được Tổng bộ, vậy thì hắn ta sẽ dễ dàng hơn trong việc thu thập thông tin tình báo của loài người.
Ngoại trừ…
Hắn ta nhíu mày, luôn cảm thấy khi bị đưa đến nơi tập hợp với các đội viên khác, biểu cảm của những con người kia khi nhìn thấy hắn ta hôm nay có chút kỳ lạ.
Con người tên Mục Vũ kia, không hiểu sao lại nói mấy lần “Ồ, anh ta là con người à…”
Còn cả Lục Vân Phi kia nữa, nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Hai người còn lại thì không sao, nhưng biểu cảm hình như cũng không đúng lắm.
Hắn ta sờ mặt mình.
Chẳng lẽ là do cơ thể con người này có chút kỳ lạ? Xấu xí vô cùng?
Bên ngoài phòng.
Lục Vân Phi bưng một bát canh củ cải, vẻ mặt khó tả: “Tức là, chúng ta… Bắt được một con còn sống?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK