• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Anh vẫn kiên trì, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn cánh cổng kim loại dưới chân bắt đầu biến dạng, dù đã móp vài chỗ, nhưng tay cô vẫn không ngừng lại.
“Trì Anh…”
Âm thanh đột nhiên vang lên từ bên trái. 
Là giọng nói của Tống Thi.
Trì Anh khẽ nâng mí mắt, coi như không nghe thấy, cũng không buồn để tâm.
Bùm!
Cánh cửa kim loại bị ép đến nát bét, nhô lên phía trên.
Phía bên kia im lặng vài giây, rồi lớn tiếng gọi: “Trì Anh! Là tôi!”
Trì Anh mới từ từ thu tay, cô quay người lại, gượng gạo diễn vẻ giả tạo: “A!”
Miệng thì nói nhưng mặt cô không chút biểu cảm: “Có phải Tống Thi không?”
Một bóng người bước ra từ góc tối, đúng là Tống Thi, và đúng như những gì Cố Trì đã nói hôm qua, trên đầu cô ta có thứ vòng đen kỳ quái.
“Là tôi.”
“Cô làm gì ở đây?”
Tống Thi không trả lời, chỉ tiến gần về phía Trì Anh, dừng lại cách cô chưa đầy nửa mét, đột nhiên giơ tay.
Trì Anh nghiêng đầu tránh sang một bên.
“Tôi đang bận việc.” 
Dứt lời, Trì Anh quay lại, tiếp tục vận dụng dị năng để đập phá nốt cánh cửa kim loại đã méo mó.
“Tống Thi”: …
Cô ta hoảng hốt nắm lấy tay Trì Anh: “Sao… Sao cô không hỏi tại sao tôi lại ở đây?”
Cô ta, căn bản không hề sốt sắng trước sự hiện diện đột ngột của đồng đội đã mất tích? Vẫn bình tĩnh làm việc của mình? 
“Ồ, chỉ cần cô không sao là tốt.” Trì Anh không thèm ngoái nhìn.
Hai mắt Tống Thi híp lại.
Không thể để cô ta tiếp tục như vậy.
Tống Thi lén lút tiến lại gần, đưa tay ra sau gáy Trì Anh.
Trì Anh cúi mắt, nhạy bén nghe thấy âm thanh bước chân cực kỳ rón rén phía sau, giống như một thợ săn đang rình rập chờ đợi con mồi.
Cô không quay đầu lại, mặc cho người đứng sau siết chặt cổ mình.
Đột nhiên, da thịt ở sau gáy đau nhói, xuất hiện hai vết máu.
Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Tống Thi: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”
Tống Thi bỗng chốc như biến thành một người khác, nụ cười trên gương mặt dần biến dạng và khó coi.
Trì Anh cảm thấy khó chịu, nói: “Tống Thi không bao giờ cười b.iế.n th.á.i như này, nhìn bộ dạng này của ngươi thật xấu.”
Dù là thủ lĩnh, muốn diễn thì cũng phải diễn sao cho tròn vai. Tống Thi là người rất chú ý đến hình tượng, sẽ không bao giờ bộc lộ biểu cảm gớm ghiếc như thế.
“Tống Thi”: …
Dù giờ cô ta chỉ là một con zombie, nhưng không hiểu sao zombie ký sinh lại cảm thấy bị xúc phạm.
Nó đơ ra một lúc, hai tai ù lên vì không nghe nổi lời nói của Trì Anh, chỉ chăm chăm thu lại biểu cảm xấu xí trên mặt. Vừa ngẩng mặt lên, thấy người đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nó nhất thời cứng người: “Có… Có chuyện gì vậy?”
Trì Anh nghiêng đầu, đột nhiên nâng tay lên vuốt nhẹ cổ nó, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua làn da như đang cân nhắc có nên ra tay giải quyết nó ngay bây giờ không.
“Tống Thi” run rẩy.
Nó đọc được ký ức của Tống Thi, từng thấy con người trước mặt sở hữu năng lực kinh khủng, thẳng tay bẻ gãy cổ những thủ lĩnh.
Trì Anh nhìn chằm chằm vào nó, từ từ rút tay lại, rồi mỉm cười dịu dàng.
“Không có gì.”
Thôi, sau khi giải quyết xong chuyện ở căn cứ thí nghiệm này, cô sẽ xử lý tên b.iế.n th.á.i ký sinh trong hình dạng của Tống Thi sau cũng không muộn…
Nhưng “Tống Thi” lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nó không tìm được bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào trên gương mặt con người đối diện. Điều này khiến nó bỗng nhiên lo lắng một cách kỳ lạ.
Cách đó không xa, tiếng động vang lên.
Bên dưới chân, tấm kim loại bỗng dưng chuyển động, Trì Anh cúi đầu nhìn, rồi di chuyển chân sang bên cạnh.
Âm thanh “Cót két” kéo dài như tiếng cánh cửa bị kẹt.
“Tống Thi” nhìn cánh cửa kim loại đã méo mó đến mức như đống sắt vụn, nhất thời không tin vào mắt mình.
Hai người bên trong sẽ không bị mắc kẹt chứ?
May thay, sau một hồi vật lộn, một tiếng nổ lớn vang lên, đường hầm bị thổi bay với một tiếng “Bụp”.
Hai người từ bên trong lần lượt bước ra.
“Phù… May mà cánh cửa này vẫn mở được.”
Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng trước. Hắn ta có vẻ ngoài khá thanh lịch, đeo kính, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, khiến tổng thể vẻ bề ngoài của hắn ta trông cứ tật tật.
Người đàn ông đeo kính mỉm cười nhìn Trì Anh, đây chính là  kẻ gây ra tất cả mọi chuyện: “Cô quả thật là một dị năng giả mạnh mẽ, có vẻ như giáo sư lại có thêm một sản phẩm thí nghiệm chất lượng tốt.”
Trì Anh không thèm để ý đến hắn ta.
Cô chắc chắn rằng bản thân chưa từng gặp người này, nhưng người đàn ông đứng sau, với vẻ mặt kiêu ngạo, cô lại thấy rất quen thuộc.
Chính là Diệp Vô Hàn.
“Vô Hàn, tôi giao cô ta cho cậu đấy.” Người đàn ông đeo kính nói.
Bàn tay của Trì Anh bỗng ngưng tụ dị năng.
Cô còn đang đợi hai người này đưa mình vào trong rồi nhân lúc đó cứu người, vì vậy không có ý định đánh nhau với Diệp Vô Hàn.
“Tốt nhất là cô không nên chống cự, vị Diệp tiên sinh này giờ đã là dị năng giả cấp chín.”
Trì Anh: “… Ôi chao.”
Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Anh đã lầm đường lạc lối từ khi nào vậy?”
Vẻ tự mãn trên mặt Diệp Vô Hàn bỗng chốc đông cứng lại.
Trì Anh vừa mở miệng đã chọc đúng chỗ nhạy cảm.
Khi cấp độ dị năng đã đột phá đến giai đoạn cuối, việc nâng cao trở nên cực kỳ khó khăn. Diệp Vô Hàn có thiên phú bình thường, cộng với việc Vân Linh đã ở lại Tổng bộ suốt hai tháng, không có không gian linh tuyền, thì làm sao lên tận hai cấp liên tiếp được?
Hơn nữa, trong cốt truyện của nguyên tác, thực lực cuối cùng của Diệp Vô Hàn đạt được cũng chỉ là dị năng giả cấp tám.
“Có vẻ như cô cũng bình tĩnh đấy.” Người đàn ông đeo kính nhìn Trì Anh, đột ngột lên tiếng.
“Nếu như cô biết vết thương ở sau cổ của cô có ý nghĩa gì, có lẽ cô sẽ không bình tĩnh nổi như bây giờ đâu…”
Ánh mắt ông ta rơi vào vết thương ở cổ Trì Anh, nhưng chẳng dọa nạt được mấy câu, ông ta bỗng nhiên biến sắc. Bởi vì hai vết thương trên cổ Trì Anh đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lúc này gần như đã lành lặn.
“Cô ta còn có dị năng trị liệu sao?” Người đàn ông quay sang hỏi “Tống Thi”.
“Tống Thi” nhíu mày, đáp: “Trong trí nhớ của cơ thể này không có hiển thị cô ta sở hữu loại dị năng này.”
Diệp Vô Hàn kiềm chế cơn giận: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian với cô ta, cứ đưa người về là được. Theo tôi thấy, cô ta có lẽ còn hữu dụng hơn cái tên Cố Trì kia.”
Dứt lời, hắn ngưng tụ dị năng hệ Mộc.
Những sợi dây leo từ mặt đất bỗng nhiên vươn lên, từ bốn phương tám hướng quấn chặt lấy Trì Anh. Chúng tạo thành một nhà giam vững chắc quanh người cô.
“Tống Thi” và người đàn ông kia lập tức lùi sang một bên, để tránh bị thương.
Sát thương của dị năng giả cấp chín không phải chuyện đùa.
Trì Anh ban đầu còn tránh né, sau đó dùng một vài đòn dị năng Phong cắt đứt đống dây leo, nhưng nghĩ vài giây cô liền dừng lại, để mặc cho dây leo của Diệp Vô Hàn quấn lấy.
Cảm thấy cô đang gặp nguy hiểm, không gian linh tuyền trên cổ Trì Anh bỗng nhiên động đậy.
Trì Anh âm thầm sợ hãi.
Chắc chắn là Vân Linh bên trong không gian đang muốn ra ngoài giúp cô.
Cô hạ giọng dặn: “Vân Linh, đừng ra ngoài.”
Không gian linh tuyền dừng lại một chút.
“Tôi biết cô đang ở trong đó.” Trì Anh không chút thương tiếc phơi bày.
Vân Linh đang lo lắng trốn trong không gian, ngay lập tức run lên, sau đó không còn nhúc nhích.
Vân Linh: …
Sao… Sao cô ấy biết được?
Cảm giác dây chuyền đã hoàn toàn yên tĩnh, Trì Anh thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bên trong dây leo không còn động tĩnh, Diệp Vô Hàn nhếch mép cười một cái.
Hừ, cũng không khó khăn như những gì anh ta nghĩ.
“Được rồi, đã giải quyết xong. Cậu đi còng tay cô ta lại và đưa về đi.” Anh ta chỉ vào người đàn ông đang né ra xa, không kiên nhẫn mà chỉ đạo.
Người đàn ông đeo kính trong mắt thoáng hiện tia lạnh lẽo.
Tên này là cái thá gì chứ? Ngoài giáo sư ra, cả đời hắn chưa từng bị ai ra lệnh.
Nếu không phải vì dị năng cấp bảy của anh ta được giáo sư chú ý, thì cái tên trước mắt có thể dễ dàng đột phá lên dị năng cấp chín không?
Hấp thụ nhiều năng lượng của dị năng giả như vậy, kiểu gì chẳng biến thành một con lợn béo quay béo cút cấp chín.
Hắn khinh thường khi nghĩ rằng họ đã tìm được một dị năng giả có thiên phú tuyệt vời. Sau này sẽ chẳng còn ai chú ý đến dị năng cấp bảy của anh ta đến từ đâu.
Người đàn ông thu ánh nhìn lạnh lùng, từ thắt lưng lấy ra chiếc còng kim loại tiến lại gần để xích tay Trì Anh.
Nếu cái tên gọi là Cố Trì gì gì đó, hoặc người phụ nữ này đồng ý tham gia vào nhóm của họ, thay thế vị trí Diệp Vô Hàn, hắn sẽ không chừa cho cái tên ngốc nghếch trước mặt này một con đường sống.
Mấy người từ cửa kim loại bước vào căn cứ bên dưới, cánh cửa từ từ đóng lại từng chút một.
Từ xa, Lục Vân Phi ẩn mình trong góc, giơ tay phải lên, cầm thiết bị liên lạc.
“Đội thám hiểm Lục Vân Phi, báo cáo tình hình khẩn cấp.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK