• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của họ có biến, cả đội chuyển hướng, chạy suốt đêm, nhưng đến khi tới nơi, tình hình đã rất cấp bách.
Lấy cớ sợ nguy hiểm, họ để Bạch Thanh lại trên xe, khóa cửa xe, những người còn lại đều đến một vùng đất cao gần khu an toàn để quan sát tình hình.
Cái gọi là khu an toàn cấp A, giống như một Tổng bộ Liên minh thu nhỏ, kết cấu tường sắt các thứ đều được xây dựng theo cùng một ý tưởng thiết kế.
Tuy nhiên, mặc dù vậy, nó vẫn không thể chống đỡ được đám zombie đông nghịt bên ngoài tường, chúng vây quanh khu an toàn dày đặc.
Trên đỉnh tường có hai chỗ lõm được thiết kế riêng cho tình huống này, là cửa tấn công của khu an toàn, mọi người có thể đi vào đây từ lối đi trong khu an toàn.
Chia làm hai nhóm người, cửa tấn công bên dưới do những người không có dị năng cầm súng canh gác, trên người họ được trang bị súng. Lúc này tiếng súng không ngừng bắn xuống đám quái vật đang cố xông vào bên dưới.
Dị năng giả của khu an toàn phân bố ở cửa tấn công trên cùng, giám sát tình hình, vừa sử dụng dị năng của mình để giải quyết zombie bên dưới.
Bức tường sắt khó xuyên thủng cùng với đông đảo dị năng giả và những người cầm súng, vốn là đội hình vừa công vừa thủ, nhưng tình hình lúc này lại rất không khả quan.
Những con zombie bị đạn và dị năng xuyên thủng tinh hạch, mất khả năng hành động lại không hề bị loại khỏi cuộc chiến này, mà bị lợi dụng triệt để.
“Đội trưởng, cậu nhìn xem!” Lục Vân Phi cầm ống nhòm, đứng trên cao. Mặc dù đã chứng kiến không ít cảnh tượng zombie tụ tập với số lượng lớn, nhưng khi nhìn thấy tình hình trong ống nhòm, anh ấy vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
Điều khiến anh ấy sởn gai ốc không chỉ là số lượng zombie, mà là hệ thống phòng thủ mà Liên minh luôn tự hào lúc này lại hoàn toàn không chịu nổi dù chỉ một kích.
Những con zombie còn sống nhấc xác đồng loại đã chết lên, che chắn phía trước, từng chút từng chút tiến về phía trước. Tốc độ của chúng cực kỳ chậm, nhưng từng bước từng bước khiến những người trên tường lạnh sống lưng.
Chúng dựa vào xác đồng loại làm lá chắn, cuối cùng cũng đến được trước tường thành, lớp sắt dày cũng không thể cản bước chân chúng.
Những xác chết đó trở thành bậc thang của chúng, từng con từng con chất đống dưới chân tường, dần dần chồng chất lên cao. Tứ chi khô héo của chúng lại cực kỳ khỏe, một khi bám vào “chiếc thang” được tạo thành từ xác chết đó sẽ không bao giờ buông tay. Một khi con zombie leo lên đ.ỉ.nh chết đi, chúng sẽ trở thành một bậc thang mới của “Chiếc thang”.
Cố Trì nhìn thấy cảnh này, trầm giọng nói: “Trong số chúng, có thủ lĩnh đang chỉ huy.”
Một đám chủng tộc không có tình cảm, chỉ có bản năng tấn công và sinh tồn vốn là sinh vật đáng sợ nhất. Mà bây giờ, trong số chúng đã xuất hiện thủ lĩnh khiến chúng tuyệt đối phục tùng…
“Đội trưởng, phải làm sao bây giờ?” Lục Vân Phi nhìn chiếc thang zombie đã chất cao đến nửa bức tường sắt, da đầu tê dại.
“Chỉ dựa vào chúng ta để giải quyết nhiều zombie như vậy… Thật sự có thể làm được sao?”
Cố Trì liếc nhìn Trì Anh bên cạnh.
Chỉ dựa vào bọn họ có thể hơi khó khăn, nhưng còn có cô…
Chỉ là, có người khác ở đây, Trì Anh muốn sử dụng dị năng mà không bị người khác phát hiện, e rằng không dễ.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Trì Anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào Cố Trì, lập tức hiểu được nỗi lo lắng của đối phương.
Cô nháy mắt trái với anh, khóe môi nở nụ cười.
Ý của cô là muốn nói mình có biện pháp, nhưng Cố Trì lại cứng người, không được tự nhiên quay đầu đi.
“Trì Anh, cô đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tống Thi có chút chất vấn.
Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy Cố Trì không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm Trì Anh hồi lâu, trong lòng đã khó chịu, kết quả lại liếc thấy Trì Anh đang nháy mắt với Cố Trì.
Còn Cố Trì nữa, người luôn cự tuyệt sự ái mộ của người khác giới, lại không hề lộ ra một chút vẻ mặt chán ghét nào.
Trì Anh, cô dựa vào cái gì?
“Sao vậy?” Cố Trì quay đầu lại hỏi.
“Hai người, vừa rồi đang làm gì vậy?” Vừa nói ra, Tống Thi liền hối hận.
Hiện tại cô ta và Cố Trì ngoài quan hệ đồng đội ra thì không còn gì cả… Nhưng giọng điệu vừa rồi của cô ta lại giống như đang chất vấn Cố Trì vậy.
Vẻ mặt của những người khác cũng có chút kỳ lạ.
Ấn tượng của Tống Thi trong lòng họ vẫn luôn là kiểu người dịu dàng, sao đột nhiên giọng điệu lại trở nên gay gắt như vậy?
Cố Trì khựng lại, thản nhiên nói: “Tôi đang nhìn cô ấy. Sao vậy?”
Lục Vân Phi trợn tròn mắt.
Anh ấy: !?
Mục Vũ cũng há hốc mồm, kinh ngạc đến mức miệng há ra hồi lâu không khép lại được.
Tống Thi đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh.
Anh có biết mình đang nói cái gì không?
Trì Anh ngẩng đầu.
Rõ ràng anh đang nói sự thật, nhưng tại sao ý tứ trong lời nói lại nghe kỳ lạ như vậy?
【Phì!】Hệ thống tức giận.
Tên phản diện này muốn làm gì? Thả thính ký chủ nhà nó sao!?
“Phụt khụ khụ khụ!” Lục Vân Phi không nhịn được cười: “Cái đó đội trưởng à, đều lúc này rồi, zombie bên dưới sắp nuốt chửng khu an toàn rồi, cậu đừng có tán tỉnh cô ấy nữa.”
“Ừ. Xin lỗi.” Cố Trì cụp mắt xuống.
“Trước tiên hãy xác định kế hoạch hành động lát nữa.” Cố Trì ngay lập tức khôi phục trạng thái, nghiêm túc như thể người vừa nói lời ong bướm không phải là anh vậy: “Bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta nên tìm ra thủ lĩnh ẩn nấp trong đám zombie.”
Lục Vân Phi hỏi: “Nhưng tìm kiểu gì? Cho dù thủ lĩnh dễ phân biệt hơn zombie bình thường nhưng nhiều zombie như vậy, chúng ta muốn tìm ra một con trong đó, cũng rất khó khăn phải không?”
Cố Trì đáp: “Đúng vậy. Vì thế chúng ta cần dùng phương pháp khác.”
“Thủ lĩnh không dễ bị dị năng gây trấn thương như zombie bình thường, cho nên lát nữa tôi sẽ dùng dị năng hệ băng, cố gắng phong ấn đám zombie gần khu an toàn… Việc những người còn lại cần làm là tìm ra con zombie vẫn có thể tự do hoạt động.”
“Nghe có vẻ khả thi… Nhưng đội trưởng, dị năng của anh có chịu được không? Cho dù là dị năng cấp bảy, e rằng cũng không thể đạt được phạm vi sát thương quy mô lớn phải không?”
Cố Trì cau mày: “Việc đã đến nước này cũng chỉ còn cách đó thôi. Dù sao tôi cũng phải thử xem.”
Anh xoay người, nói: “Mọi người hãy quan sát tình hình ở đây, đợi khi nhìn thấy khu vực hoàn toàn đóng băng thì mọi người hãy hành động.”
Anh nhìn về phía Trì Anh.
Trì Anh hiểu ý, lẽo đẽo đi theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ.
Lâm Huân kỳ quái nói: “Trì Anh cũng đi theo cậu sao?”
Cố Trì không quay đầu lại, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Cô ấy đi theo anh cũng không giúp được gì mà?” Tống Thi gượng gạo cười.
“Cô ấy ở lại đây cũng chẳng làm được gì.” Khi Cố Trì nói câu này, trong lòng có chút chột dạ.
Trì Anh có thể làm rất nhiều việc.
Sau khi bọn họ đi xa, Lục Vân Phi mới lẩm bẩm vài câu: “Hai người này thật kỳ lạ.”
Mục Vũ dùng khuỷu tay huých vào eo anh ấy, nhỏ giọng nói: “Không phải là… Hai người họ có gì đó chứ?”
Lục Vân Phi gãi đầu, không chắc chắn nói: “Cái này khó nói lắm. Nhưng với tính cách của đội trưởng, có khả năng sao? Hơn nữa, trước đây đội trưởng không phải đã nói, trước khi loài người giành chiến thắng, cậu ấy sẽ không có ý nghĩ gì về vấn đề này sao?”
“Haiz, lúc đó đội trưởng vẫn chưa gặp được người vừa ý thôi…” Mục Vũ đột nhiên liếc thấy vẻ mặt dữ tợn của Tống Thi bên cạnh, lời nói trong miệng lập tức nuốt xuống.
Cô ấy quan tâm hỏi: “Tống Thi, cô không sao chứ?”
“Không sao, hai người đừng nói bậy.” Tống Thi căn bản không còn tâm trí để duy trì hình tượng ngày thường nữa, sắc mặt khó coi: “Cô ta mới gia nhập chúng ta được mấy ngày? Chưa đến một tháng, anh Cố làm sao có thể có ý với cô ta được.”
Lục Vân Phi nheo mắt, nhạy bén nhận ra điều gì đó, lập tức nói: “Cũng đúng, đội trưởng cũng chưa nói gì, chúng ta đừng có đoán mò ở đây.”
“Nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, tình hình lát nữa phải đối mặt không thể xem thường được.”
Nhìn thấy Tống Thi dần dần khôi phục trạng thái bình thường, trong lòng anh ấy thầm nghĩ “Quả nhiên là vậy”.
Lục Vân Phi thở dài trong lòng.
Tuy rằng Tống Thi ngày thường luôn tỏ ra dịu dàng, nhưng sự cực đoan thỉnh thoảng bộc lộ ra rất khó để khiến anh ấy không chú ý. Bây giờ, cô ta lại còn có ý với Cố Trì… Xem ra, cũng không phải chỉ một hai ngày rồi.
Anh ấy lặng lẽ thu hồi ánh mắt, có chút đau đầu.
Chỉ hy vọng, cô ta có thể giữ được lý trí.
Bên kia, Cố Trì dẫn Trì Anh đến một góc ngoài rìa khu an toàn. Anh nhắm mắt lại, xung quanh ngưng tụ một lượng lớn dị năng hệ băng.
“Hay là anh cứ để tôi dùng dị năng giải quyết đi?” Trì Anh do dự nói.
E rằng dị năng của Cố Trì không đủ để đóng băng toàn bộ khu vực zombie đang ở…
Cho dù miễn cưỡng có thể làm được, kết quả nhất định là dị năng của anh sẽ cạn kiệt.
Đối với dị năng giả, hậu quả của việc dị năng cạn kiệt là rất đáng sợ, bởi vì tổn thương nó gây ra là không thể đảo ngược.
“Không cần. Những người khác vẫn còn ở đó, ở đây nhiều người nhìn quá…” Anh liếc nhìn dị năng giả trên tường: “Tôi không yên tâm.”
Trì Anh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy đường quai hàm rõ nét và vẻ mặt hơi lạnh lùng của anh, mím môi.
Bắt đầu từ chỗ hai người, dưới chân dần dần ngưng tụ một lớp băng mỏng, lúc đầu chỉ chậm rãi lan ra phía trước, một lớp mỏng manh dường như không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng rất nhanh, mặt đất bị phủ lên sương giá trở nên cứng đờ.
Trì Anh chú ý thấy, nhiệt độ của lớp sương giá đó thấp hơn nhiều so với sương giá mà Cố Trì thường ngưng tụ…
Đám zombie đầy vết đen xanh gần bọn họ nhất cũng dần dần bị phủ lên một lớp sương trắng. Ban đầu chỉ là hành động chậm lại, vài giây sau, động tác của chúng liền hoàn toàn dừng lại, cứng đờ tại chỗ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phạm vi của sương giá đã bao phủ một phần ba khu vực zombie.
Nhưng tương ứng với lượng dị năng tiêu hao khổng lồ, là sắc mặt Cố Trì càng ngày càng tái nhợt.
Nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, ngoài sắc mặt khó coi ra, không để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.
Sau khi sương giá bao phủ toàn bộ một nửa khu vực bên ngoài khu an toàn, tốc độ liền trở nên cực kỳ chậm chạp.
Rõ ràng, dị năng của Cố Trì đã gần cạn kiệt.
Trì Anh không giúp được gì, nhìn mà sốt ruột.
Dị năng…
Đúng rồi, chỉ cần Cố Trì có thể khôi phục dị năng là được rồi?
Cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Trì Anh duỗi một ngón tay ra, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý đến mình, lặng lẽ đưa tay chọc vào bàn tay không phóng thích dị năng đặt bên cạnh của Cố Trì.
Cố Trì quay đầu lại.
Trì Anh nhanh chóng nhét tay mình vào lòng bàn tay Cố Trì, những ngón tay thon dài tách ra, nắm chặt tay anh.
Lông mi Cố Trì run lên, theo bản năng nắm lại, như sợ cô hối hận mà nắm chặt tay cô bên cạnh. Rõ ràng tình trạng cơ thể anh lúc này đã rất tệ, nhưng lại có sức lực nắm chặt bàn tay cô chủ động đưa tới.
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu sự kích động lúc này là vì cái gì.
Trì Anh:…
Hửm?
Sao, sao lại nắm chặt như vậy?
【Hừ, đồ đàn ông thối.】
Hệ thống nhỏ giọng mắng một câu.
Trì Anh nắm chặt tay anh, không ngừng truyền dị năng cho Cố Trì.
Dị năng dồi dào, mang theo hơi ấm dễ chịu, truyền từ lòng bàn tay hai người đang nắm chặt.
Cảm giác này…
Cố Trì không nhịn được phân tâm.
Đêm anh đột phá dị năng cấp bảy hôm trước, là cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK