Giáo sư Vu rời đi, chỉ còn lại một nam một nữ, một người ở trong phòng, một người đứng ngoài cửa nhìn nhau, không khí đặc biệt im lặng.
Nhất là Cố Trì, rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trong khoảnh khắc ám muội khi thấy cô, lại không biết phải mở lời như thế nào.
“Em mau vào trong đi.” Cố Trì nghiêng người sang một bên.
“Không cần đâu!” Trì Anh vội vàng lắc đầu.
Khoảnh khắc cô vừa bắt gặp Cố Trì đã cảm thấy ngượng ngùng, nếu như phải cô nam quả nữ chung một phòng với anh, e rằng cô sẽ ngất ngay tại chỗ mất.
Cố Trì nhìn cô, im lặng vài giây.
“Vậy, chúng ta đứng ở ngoài này nói chuyện sao?”
Trì Anh gật đầu, hoàn toàn không lấy làm lạ.
Cố Trì: “…”
Thôi được.
“Dị năng của anh thế nào? Đã hồi phục được chưa?”
“Đã đột phá lên cấp độ năm, còn hồi phục đến cấp bảy có lẽ cần thêm một thời gian nữa.” Cố Trì đáp: “Giúp nhiều người hồi phục như vậy, chắc Vân Linh cũng hơi quá sức, nên tôi không để cô ấy tiếp tục.”
Trì Anh thở phào nhẹ nhõm: “Hồi phục được là tốt rồi.”
“Ừm.” Cố Trì vuốt nhẹ ngón tay: “Trước đây em từng bảo, có chuyện gì, tôi có thể từ từ nói…”
Trái tim của Trì Anh lập tức nhảy ra ngoài.
“Cũng, không gấp lắm.” Cô đỏ mặt, cố nén nửa ngày mới rặn ra được câu này.
Cố Trì khẽ cười, không để cô ngượng ngùng, mà chuyển sang chủ đề khác.
“Lần này trở về, thời gian tôi nghỉ ngơi khá lâu. Những vấn đề đau đầu nhất của Tổng bộ đã được giải quyết, còn lại là đám zombie cấp thấp, nhiều người khác vẫn có khả năng đối phó.”
“Uhm, được.” Trì Anh ngơ ngác, không hiểu tại sao anh bỗng nhiên nhắc tới chủ đề này.
“Dù cơm canteen của Tổng bộ tuy cũng khá phong phú, nhưng dù sao cũng là cơm nấu chung. Vừa lúc gần đây tôi có thời gian, đến giờ ăn cô có thể đến tìm tôi.”
“Tôi sẽ lo phần cơm.” Cố Trì bổ sung.
Trì Anh ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau.
Vì tối qua Cố Trì tiết lộ Vân Linh đã tiêu hao quá nhiều năng lực, nên Trì Anh mới sáng sớm đã đi một vòng để thăm cô ấy.
Nhân tiện lâu rồi chưa gặp những người khác, cô quyết định đi tìm cả Lục Vân Phi và Mục Vũ.
Vân Linh dạo này có vẻ hồi phục khá tốt, khi Trì Anh gặp cô, sắc mặt hồng hào, thậm chí còn hứng thú hỏi cô về những phương pháp tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng đều bị Trì Anh lấp liếm bằng cách khuyên cô hãy ăn uống đủ bữa và ngủ đủ giấc.
Mục Vũ thì đang sắp xếp loại súng và dọn dẹp không gian của mình, lúc Trì Anh đến, cô ấy vừa lúc đem toàn bộ đồ trong không gian chất đống trong phòng.
Chỉ có Lục Vân Phi là kỳ quái nhất.
Trì Anh gõ cửa, anh ta thò đầu ra một cách lén lút, phần thân còn lại ẩn nấp sau cánh cửa, như thể sợ bị người khác phát hiện đang giấu thứ gì đó trong phòng.
“Ôi, là Trì Anh à.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực, cánh cửa cũng thuận thế mở ra.
“Tôi còn tưởng là Mục Vũ chứ.”
Lục Vân Phi trăn trở một lúc, như thể đang đưa ra quyết định quan trọng.
“Cô vào đi.”
Trì Anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo mà bước vào phòng.
“Đến đây, cô mau thử một cái!” Lục Vân Phi ngồi trên sofa, vỗ vỗ đùi gọi cô.
“Cái gì vậy?” Trì Anh có chút nghi hoặc.
Cô tiến lại gần, mới nhìn thấy trên bàn phía trước sofa có chiếc bát nhỏ chứa khoảng mười quả mọng màu đỏ, mỗi quả đều có những lá non xanh mướt rủ xuống.
“A, là dâu tây.”
Trì Anh há hốc miệng.
Lại là thứ cô chưa từng ăn.
【Rốt cuộc có bao nhiêu thứ ngài cũng chưa từng ăn?】Hệ thống không nhịn được bèn lên tiếng châm chọc.
Trì Anh từ thế giới trò chơi đến thế giới này chưa được nửa năm, nơi đây lại là một thế giới mạt thế cực kỳ thiếu thốn vật phẩm, trái cây và rau quả tươi càng hiếm có.
Lục Vân Phi bưng bát lên, đưa về phía cô.
Trì Anh nhặt một quả cho vào miệng.
Rất ngọt.
“Cái này từ đâu mà có vậy?”
“Nó là bí mật không thể bật mí, nói ra khéo anh ta lại thiên vị mất.”
Trì Anh cắn môi, có chút tiếc nuối đáp: “Anh ta?… Thôi được rồi.”
…
Tối đến, Trì Anh trăn trở một lúc.
Hôm qua, Cố Trì nói sẽ có thời gian để ăn cơm, nhưng vì những vụ án khó giải quyết xảy ra gần đây vẫn còn lảng vảng trong tâm trí, bữa trưa cô vẫn giải quyết tới nhà ăn của Tổng bộ.
Giống như cố tình tránh mặt anh.
Cô liếc nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vào mặt, cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Cốc cốc cốc.
Vài giây sau, cửa được mở từ bên trong.
Cố Trì ló một nửa người ra ngoài, dường như đã đoán được người tới là cô, liền mỉm cười mời: “Vào đi.”
Trì Anh thở phào nhẹ nhõm, bước qua ngưỡng cửa.
“Cô muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.” Cô ngồi xuống sofa, hai chân khép lại có chút ngại ngùng: “Tôi không kén ăn đâu.”
“Được, vậy tôi sẽ đi làm vài món.”
Anh khẽ cong môi, dáng vẻ vốn đã trầm ổn và sắc sảo, nhưng lúc này lại không ngại ngần mà bật cười thoải mái, khiến cả con người anh bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn.
Trì Anh khựng lại một chút.
Cô phát hiện, hôm nay Cố Trì đặc biệt vui vẻ.
Hệ thống:【Ôi, thế thì ngài xong đời rồi.】
Trì Anh: Tại sao lại xong đời rồi?
【Anh ta có vẻ biết mình đẹp trai, muốn dùng vẻ đẹp để chinh phục ngài. Ngài xong đời rồi.】
Trì Anh: …
Cô cúi đầu, trên bàn trước mặt có một đĩa chanh muối đã được cắt sẵn, như thể đã chờ cô ở đây rất lâu.
Trì Anh mím môi, đưa tay lấy một miếng cho vào miệng.
Ngồi chờ một lúc, cô đứng dậy.
Cô luôn cảm thấy, ngồi mãi như vậy có chút không tiện.
Cô bước vào bếp, thò đầu hỏi: “Anh có cần tôi giúp gì không?”
Cố Trì quay đầu lại, mỉm cười trả lời: “Tôi tự lo được.”
“Ồ.”
Do dự một hồi, Trì Anh vẫn chưa ra khỏi bếp. Đã đến để ăn trực, ít nhất cũng phải lăn vào bếp giúp một tay chứ nhỉ?
Tuy nhiên, Cố Trì nấu nướng nhanh nhẹn hơn cô tưởng tượng, rửa rau, cắt rau, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn hảo không cho cô cơ hội xen vào giúp đỡ.
Từng động tác của anh thật khiến cô không tự chủ được mà dán chặt mắt vào. Khi cô tỉnh táo lại, mới phát hiện tầm mắt mình đã vô thức chuyển sang khuôn mặt của Cố Trì.
Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ cúi đầu lúi húi trong bếp của Cố Trì, quan sát kĩ một hồi.
Cô tuyệt vọng nghĩ: Cậu nói đúng.
【Cái gì?】
Trì Anh: Anh ấy thật sự rất đẹp trai.
【…】
Thôi toang rồi, ký chủ của hệ thống đã chính thức rơi vào bẫy tình.
Cuối cùng, Trì Anh vẫn không tìm được cơ hội để giúp đỡ. Để giảm bớt cảm giác áy náy, sau khi anh nấu nướng xong, cô nhanh chóng bưng bát đĩa ra bàn ăn.
Cố Trì ngồi đối diện với cô, lúc gần ăn xong, đột nhiên anh đứng dậy, quay vào bếp.
Trì Anh nhìn anh một cái.
Đi đâu vậy?
Chẳng bao lâu, Cố Trì từ bếp đi ra, hai tay bưng một cái chậu rất lớn.
Cố Trì đặt cái chậu lên bàn, tùy ý nói: “Cô ăn chút trái cây đi.”
Trì Anh nhìn vào, bên trong chứa đầy những quả dâu tây đỏ tươi mọng nước đẹp mắt, rất tươi ngon đựng đầy một cái chậu lớn.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại trồng được nhiều thế?”
“Trước đây khi tôi quản lý nhà kính, Lục Vân Phi có ghé qua xem một chút. Tổng bộ không có nhiều trái cây, anh ta đã cứ nài nỉ mãi, nên tôi quyết định trồng một ít.”
Trì Anh đột nhiên nhớ lại sáng nay, khi Lục Vân Phi ôm chặt cái chén nhỏ như bảo vật trong tay.
Hóa ra là do Cố Trì cho…
Cô cúi đầu, nhìn cái chậu sắt lớn đến mức cô phải cố gắng lắm mới có thể nâng lên.
“…”
So với cái chén nhỏ mà sáng nay cô ghen tị, giờ đây bỗng chốc cô muốn đi tìm Lục Vân Phi để châm chọc.
【Hừ hừ.】
Hệ thống không thể kiềm chế nổi, đặc biệt xuất hiện để trêu một câu:【Quả thực là có chút thiên vị.】
“Quá nhiều rồi… Tôi không ăn hết đâu.” Cô lắp bắp nói.
Cố Trì cười một tiếng: “Vậy thì cô mang về đi.”
“Ôi.”
Trì Anh cúi đầu nhìn một cái. Tay phải cô đang cầm bát cơm của người ta, tay trái cầm dâu tây mà Cố Trì trồng, trên bàn còn có chanh mà anh đã chế biến.
Trì Anh: “…”
Người ta cho cái gì cũng khó từ chối.
Vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Cố Trì đang mỉm cười với cô, ánh mắt chứa đựng sự ấm áp khiến người khác không thể từ chối.
Một lúc lâu.
Cô đột nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái gì mà anh đã nói trước đây… Ấy…”
“Thử xem, hình như cũng được.”