• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Vũ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất xỉu.
Có vẻ như… Cô loáng thoáng bắt gặp bóng dáng của Tống Thư.
Khi đang tìm Tống Thư, cô đã đến khu vực mà Tống Thư điều tra vào ngày đầu tiên, muốn tìm xem có phát hiện được gì không. 
Sau đó, vừa đi qua một bãi đỗ xe ở phía Tây Ngự Hồ Thành, cô nghe thấy âm thanh mà Trì Anh từng nhắc đến, giống như tiếng gió rít, lại cũng giống như tiếng máy móc… 
Nhưng lúc đó, rõ ràng không có cơn gió nào cả. 
Ngự Hồ Thành là một thành phố chết chóc không người, làm sao lại xuất hiện loại âm thanh như tiếng động cơ máy móc? 
Mục Vũ chuẩn bị liên lạc với các đội viên khác, đột nhiên nhìn thấy Tống Thư ở đối diện. Cô vô thức gọi tên, ngay sau đó, cổ họng như bị chích một cái, liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Nghĩ đến đây, Mục Vũ khẽ nheo mắt lại.
Tống Thư mà cô gặp khi ấy, trông thực sự rất khác biệt so với bình thường.
Vẻ mặt đờ đẫn, dáng đi xiêu vẹo đặc trưng mà chỉ những thủ lĩnh zombie mới sở hữu.
“Để tôi đi tìm cô ấy.” Lục Vân Phi siết chặt thiết bị liên lạc trong tay, nghiến răng nói.
Cố Trì nâng mí mắt, nhìn anh ta một cái.
“Nếu cậu cũng muốn bị những thứ đấy bắt đi… Mục Vũ đã gặp những kẻ đó, ngay cả một khoảng thời gian ngắn để liên lạc với chúng ta cũng không có. Quả thực chúng không dễ đối phó đâu.” 
Cố Trì im lặng một lúc: “Mọi người quay về đi.”
“Đội trưởng!” Sắc mặt Lục Vân Phi lập tức trầm xuống.
Cố Trì bình tĩnh giải thích: “Chúng ta cần có người báo cáo thông tin về Tổng bộ, nếu ngay cả chúng ta cũng bị bọn chúng bắt, cậu nghĩ Tổng bộ còn ai có thể giải quyết mấy vụ án nơi này?”
Lục Vân Phi nhất thời cứng họng.
“Tôi sẽ luôn bật thiết bị liên lạc.” Cố Trì hít một hơi: “Nếu bên tôi xảy ra chuyện, mọi người nhớ đừng lên tiếng.”
“Sau đó, liên lạc với Tổng bộ, bất kể tôi xảy ra chuyện gì. Mọi người hãy kể cho họ mọi điều mà các cô các cậu nghe thấy, sau đó mọi người chờ đợi Liên minh tới cứu viện.”
“Trì Anh, cô cũng vậy.” 
Trì Anh ngẩng đầu lên.
“Tôi có thể giúp anh.”
“Đúng là cô có thể giúp tôi, nhưng không phải tối nay.” Cố Trì nhìn cô.
Trì Anh hơi ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”
“Thông tin chúng ta thu thập được về thủ phạm ẩn nấp trong Ngự Hồ Thành gần như là con số không. Trì Anh, năng lực của cô rất mạnh, nhưng trong tình huống mù mờ này, sẽ không hết phát huy tác dụng được.” 
Cố Trì tiếp tục giải thích: “Tôi sẽ luôn bật để thiết bị liên lạc. Nhớ, nếu tôi gặp phải sự cố, hoặc gặp chạm mặt với thứ gì đó, mọi người sẽ có thể thu thập được thông tin từ âm thanh của thiết bị liên lạc.”
“Đến lúc đó, cô hãy hành động.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Trì Anh, nghiêm túc nói: “Nếu gặp phải tình huống bế tắc, nhất định cô và mọi người phải rời khỏi đây.” 
Trì Anh cũng đáp lại bằng ánh mắt trầm tư, mãi một lúc sau mới đáp: “Được, tôi hiểu rồi.”
Từ chiều tối cho đến khuya, Cố Trì vẫn lang thang trong Ngự Hồ Thành.
Anh có một trực giác rằng những “Thứ đó” sẽ không bỏ lỡ cơ hội tấn công một kẻ đơn độc như anh.
Bỗng nhiên, anh dừng lại, dùng đèn pin chiếu sang phía bên trái. Chỉ có một cửa sổ phản chiếu ánh sáng, bên trong đặt mấy mô hình, anh tưởng bên trong có người.
Đột nhiên, ánh sáng màu xanh từ góc trái dưới chân Cố Trì sáng lên.
“Cái quái gì thế…”
Cố Trì liếc nhìn thiết bị dò tìm trên cổ tay đang phát sáng, nghiến răng. 
Thật kỳ lạ, rõ ràng vài ngày trước nó không có dấu hiệu các thủ lĩnh zombie xuất hiện.
Âm thanh rất nhỏ từ thiết bị liên lạc truyền đến: “Đội trưởng, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thiết bị liên lạc của tôi đang sáng.”
Giọng nói bên kia ngẩn ra: “Vậy…?”
Có phải có nghĩa là có thủ lĩnh zombie ở gần đây sao?
“Suỵt.”
Cố Trì nheo mắt lại.
Anh nhìn thấy, hình như có gì đó đang động đậy ở đằng xa.
Sau khi im lặng, anh cố lắng nghe, nhưng không còn âm thanh nào nữa.
Cố Trì mở màn hình ảo của thiết bị dò tìm, trên đó chỉ hiện ra một thủ lĩnh, và nó ở rất gần, chỉ cách anh vài trăm mét.
Anh bước theo chỉ dẫn từ định vị, dị năng hệ Băng đã ngưng tụ ở lòng bàn tay.
Tuy nhiên, khi anh tiến gần đến vị trí hiển thị trên thiết bị định vị chỉ còn chưa đầy hai trăm mét, ánh sáng trên màn hình ảo bỗng nhiên biến mất.
“Đội trưởng…”
Cố Trì nhanh chóng ngẩng đầu.
Anh nhìn về phía góc tối nơi âm thanh phát ra, nhíu mày.
Giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đội trưởng, anh Cố…”
“Tống Thi?” Cố Trì nheo mắt lại.
Anh hoàn toàn hiểu rõ tình huống hiện tại bất thường đến mức nào. Vị trí mà thiết bị dò tìm từng phát hiện có thủ lĩnh xuất hiện thì nay đột ngột biến mất… Cùng lúc đó, Tống Thi – Người đã mất tích suốt hai ngày qua, lại đột ngột xuất hiện ngay tại nơi này.
Cố Trì dừng lại một lát, cuối cùng vẫn quyết định bước chân, đi về phía âm thanh phát ra trong bóng tối.
Ít nhất… Anh cần phải thu thập được chút manh mối cho Trì Anh và những người khác.
“Tống Thi?”
Giọng Cố Trì vang lên từ đầu dây thiết bị liên lạc, khiến ánh mắt của Lục Vân Phi mở to. Anh ta vừa mở miệng định nói gì đó.
Lâm Huân ngay lập tức đưa tay bịt miệng Lục Vân Phi, ra hiệu cho anh không được lên tiếng. Hai người cảm thấy giọng điệu của Cố Trì hơi bất bình thường, đáng lẽ phải dứt khoát, chứ không phải e dè như vậy.
Một phút sau, Cố Trì tiến gần, họ nghe thấy anh hỏi: “Tại sao cô lại đến đây?”
Bên kia lâu lâu mới có âm thanh phản hồi.
“Tống Thi?”
“Đội trưởng.” Tống Thi yếu ớt đáp.
“… Trên đầu cô là cái gì vậy?” Cố Trì nhìn vào vòng đen quấn quanh đầu cô ta.
“Là máy chắn sóng. Nó có thể… Chắn sóng của thiết bị trên tay anh.”
Lục Vân Phi ngẩng đầu, Trì Anh và Lâm Huân ba người sáu mắt nhìn nhau, họ đều nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bọn họ nín thở, sợ rằng chỉ cần phát ra một chút động tĩnh cũng sẽ bị phát hiện.
Giọng Cố Trì trở nên lạnh lùng.
“Tống Thi?”
Sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Dù cho Tống Thi có bị zombie cắn, xác suất cô biến thành một thủ lĩnh cũng rất thấp.
Nhưng… Nhưng điệu bộ mà cô vừa nói, rõ ràng chứng tỏ Tống Thi đã bị thủ lĩnh zombie khác điều khiển!
Anh lùi lại một bước, dị năng hệ Băng trong tay đã sẵn sàng phóng ra bất cứ lúc nào.
“Có lẽ ta nên gọi ngươi là thủ lĩnh.” Cố Trì nghiến răng nói.
Tống Thi nhích sang một bên, để lộ bóng dáng một người đàn ông đang ẩn nấp trong bóng tối.
Cố Trì nhất thời đứng sững lại, không thể tin nổi vào mắt mình: “Diệp Vô Hàn?”
“Ha ha ha, đã lâu không gặp.” Diệp Vô Hàn bước ra khỏi bóng tối, nở nụ cười nham hiểm.
Tại trại nghỉ, Trì Anh cảm nhận được mặt dây chuyền trên cổ mình nhẹ nhàng rung lên, nhưng lại sợ bị mọi người phát hiện nên cô cố gắng kiềm chế.
Ở đầu bên kia thiết bị liên lạc, Cố Trì hỏi: “Tất cả những gì ở Ngự Hồ Thành đều là do một tay cậu sắp đặt sao?”
“Tôi đâu có đủ năng lực như vậy… Nhưng trong tầm khả năng hiện tại, tôi dư sức giải quyết cậu.”
Tút tút.
“Bị cúp máy rồi.” Lâm Huân nhìn thiết bị liên lạc đã im lặng, lo lắng ra mặt.
“Đội trưởng tự cúp máy.” 
Trì Anh lúc này mới bình tĩnh, lên tiếng: “Sao anh ta lại tự cúp máy?”
Sắc mặt của Lâm Huân khó coi: “Có lẽ đội trưởng đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đội trưởng biết rõ không đối phó nổi, nên mới tự tắt thiết bị liên lạc để tránh việc người bên kia phát hiện ra.”
Lục Vân Phi cũng nhíu mày: “Đội trưởng làm như vậy cũng là vì để không làm kinh động đến kẻ thù.”
Anh cố gắng bình tĩnh, không muốn tưởng tượng đến cảnh Cố Trì xảy ra chuyện. Dù vậy, khuôn mặt anh vẫn tái nhợt.
“Đội trưởng vừa nói, Diệp Vô Hàn? Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?”
“Tôi không rõ, nhưng nghe giọng điệu của đội trưởng thì có vẻ cậu ấy không phải là người tốt.” 
Trì Anh nghi hoặc: “Nhưng Diệp Vô Hàn có gì mà Cố Trì phải sợ? Tôi nhớ là, cấp độ dị năng của Diệp Vô Hàn không phải ngang bằng Cố Trì sao?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lục Vân Phi nắm chặt hai tay: “Lâm Huân, cậu nhanh chóng báo với Tổng bộ, đặc biệt là thông tin về Diệp Vô Hàn.”
“Ừm, tôi lập tức báo cáo với Tổng bộ ngay.” Lâm Huân lập tức đứng dậy.
Trì Anh trong lòng tự hỏi hệ thống: Cốt truyện có đề cập gì đến vụ án ở Ngự Hồ Thành không? Tại sao Diệp Vô Hàn cũng ở đó?
【Đã tìm kiếm các từ khóa trong toàn văn, Ngự Hồ Thành chỉ xuất hiện hai lần. Nhưng có vẻ không còn gì hữu ích.】
“Là những lần nào?”
【Một lần là ở giữa cốt truyện, chỉ có một câu, là khi Diệp Vô Hàn hỏi về hành tung của Cố Trì, đồng đội của anh ta đã nói: “Cố Trì trước đó đã đến Ngự Hồ Thành để làm nhiệm vụ.”】
Trì Anh nhíu mày, chỉ có mỗi câu đó, quả thực không có gì hữu ích.
【Lần còn lại là ở cuối cuốn sách, nguyên văn là: “Liên minh Nhân loại bắt đầu chiến dịch thanh trừng thủ lĩnh zombie, giáo sư Vu của Viện Nghiên cứu zombie đã đặt điểm dừng chân đầu tiên tại Ngự Hồ Thành. Diệp Vô Hàn là chỉ huy của nhiệm vụ này…”, sau đó chỉ nói vài câu kết thúc cho hành trình mới, và kết thúc truyện.】
Trì Anh: Chỉ có vậy thôi sao?
【Chỉ có vậy.】
Trì Anh xoa xoa tóc, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Cô hỏi: Cuốn sách này không phải còn có phần hai chứ?
Cảm giác kết thúc cuối cùng của truyện có phần gấp gáp…
【À, tác giả đã nói rằng sẽ có phần tiếp theo. Nhưng… Cuối cùng lại chưa thấy ra mắt.】
Trì Anh: …
Lục Vân Phi hít một hơi.
“Có manh mối rồi, Diệp Vô Hàn, còn… Thủ lĩnh. Nhưng địa điểm cụ thể thì chúng ta vẫn không có thông tin nào cả.”
Anh nhíu mày, nghĩ đến Tống Thi đã trở thành zombie, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Rốt cuộc là lúc nào…
Lục Vân Phi lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc để cảm xúc chi phối bản thân, họ cần tìm giải pháp để cứu Cố Trì và toàn nhân loại.
“Có rồi!” Trì Anh đột nhiên lên tiếng.
“Tôi nghe thấy, và lần này tôi nghe rất rõ.”
“Vù vù vù” là âm thanh của một loại máy móc đang hoạt động, phát ra từ thiết bị liên lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK