• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có vấn đề gì, các người cứ hỏi đi!” Người đàn ông có vết sẹo vui vẻ cười: “Hì hì, tôi cảm giác mấy người không phải là kẻ xấu. Vừa rồi do chúng tôi đã bực bội vô cớ, xin lỗi nhé, ha ha.”
Cố Trì: “…”
Những người khác: “…”
Hóa ra là bực bội vô cớ… Thật tùy tiện!
“Các người vừa nói, khu an toàn mà các người ở bị zombie tấn công? Có phải bọn chúng hành động tấn công tập thể và có ý thức không?”
“Hả!” Người đàn ông ngạc nhiên: “Sao cậu biết được!”
Sau đó hắn tiếp lời: “Tôi tuy không phải là dị năng giả, nhưng thân thể khỏe mạnh nên cũng có khả năng tự vệ bản thân. Từ khi dịch virus zombie bùng phát, tôi đã gặp không ít các loại zombie. Nhưng tình huống vào vài ngày trước thì tôi thật sự chưa từng chứng kiến bao giờ, những zombie đó như thể đột nhiên có trí óc, bọn chúng biết hợp tác vậy!”
Quả nhiên như những gì anh suy đoán…
Cố Trì tiếp tục hỏi: “Các người gặp tình huống này ở khu an toàn nào? Có địa điểm cụ thể không?”
“Có, nhưng mà người dân sinh sống ở khu vực đó thoát ra không nhiều, còn lại hầu hết đều…” Người đàn ông có vết sẹo chưa nói hết câu, nhưng mọi người có mặt đều hiểu rõ.
“Ở đó đã không còn ai rồi, nếu các người muốn cứu đi cứu, e rằng cũng vô ích thôi.”
“Mục tiêu của bọn chúng không chỉ có mỗi người dân… Nếu chúng ta không đi điều tra, sẽ còn nhiều người chết nữa.” Cố Trì ngẩng mắt.
“Thôi tùy các người. Chúng tôi bị zombie tấn công ở khu an toàn cấp C phía tây thành phố Y.”
“Khu an toàn cấp C?” Cố Trì trầm tư một lúc.
Anh thở dài: “Hóa ra là như vậy, không ngờ tôi chẳng nhận được một tin tức nào từ Tổng bộ.”
Khu an toàn cấp C căn bản không có công cụ liên lạc với bên ngoài, vì số lượng người dân ở rất ít và là khu an toàn phân bổ rộng rãi nhất, nên Tổng bộ không có nhiều nguồn lực để trang bị thiết bị liên lạc cho mỗi khu an toàn cấp C.
Họ trước đây luôn nghĩ rằng mục tiêu của các thủ lĩnh zombie là những khu vực đông dân cư như cấp A và cấp B, nhưng lại bỏ qua những khu nhỏ như khu an toàn cấp C.
“Tôi còn một câu hỏi nữa. Cái này…” Cố Trì chỉ vào túi đựng bánh quy đã được người đàn ông cất đi: “Các người lấy nó từ đâu ra vậy?”
Trì Anh rụt cổ, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh buốt.
“Ôi, cái này à. Là vật tư do xe tiếp tế đưa tới, mà khu vực của chúng tôi thì do Liên minh phụ trách, nhưng vì khoảng cách xa, nên xe tiếp tế gửi hàng đến chỗ chúng tôi hầu như không còn gì.”
Người có vết sẹo cảm thán: “Hôm đó họ bất ngờ mang đến vài thùng hàng. Thời gian qua tôi không có gì để ăn uống, gần như đã chết đói, giờ có thể đứng ở đây đều nhờ vào chỗ thức ăn đó.”
Hắn ta bất ngờ nhìn Trì Anh với vẻ cảm kích: “Trì Anh, thật là một cái tên đẹp…”
Trì Anh chỉ cảm nhận được ánh mắt u ám của Cố Trì nhìn cô khá đáng sợ. Cô bất giác nuốt nước bọt, lặng lẽ cúi đầu.
“Cảm ơn nhiều.” Cố Trì gật đầu một cái.
Sau khi từ biệt với mấy người đó, Trì Anh quay lại xe, mím môi co người lại như một con chim cút. Cô sẵn sàng chờ đợi Cố Trì lên tiếng hỏi về chuyện cái tên… 
Ánh mắt vừa nãy của anh, chắc chắn là đã hoàn toàn xác nhận rằng người đó chính là cô rồi.
Nhưng cho đến khi họ đến được khu an toàn, Cố Trì vẫn không hề nhắc lại về vấn đề này.
“Đội trưởng…” Lục Vân Phi nhìn ra ngoài, nơi đây cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn bị bỏ hoang, khô cằn.
Khu an toàn cấp C thường được xây dựng với mục đích bảo vệ an toàn cho con người, nên tường của khu an toàn phải dày và kiên cố. Nhưng giờ đây, trước mắt họ, khu an toàn này đã bị phá hủy đến mức không thể nhận ra.
Bức tường dày vốn dĩ rất khó bị phá hủy, nhưng giờ đây bề mặt lại đầy vết lõm, nghiêm trọng hơn có những chỗ còn bị va đập đến mức thủng thành vài lỗ lớn…
Xung quanh bức tường có vài chiếc xe cũ nát đậu gần đó, phần đầu xe thì xuất hiện vết tích va chạm khốc liệt.
Cố Trì nheo mắt lại.
Bây giờ anh đã hiểu ra chiếc xe nát bét của ba người đàn ông kia được lấy từ đâu.
Hàng chục con zombie đã đẩy những chiếc xe này đến để làm dụng cụ phá tường, và khi đã thủng vài chỗ, chúng thành công xâm nhập vào bên trong khu an toàn. Ba người đàn ông kia có lẽ đã phản ứng khá nhanh, nên mới vội vã lấy được một chiếc xe và chạy thoát.
“Những người đàn ông kia rời đi không lâu, bọn zombie chắc hẳn vẫn còn ở gần đây.”
Cố Trì quay đầu lại, do dự không biết có nên mang theo Bạch Thanh không. Dù gì nó cũng có khả năng nhận diện thủ lĩnh.
Nhưng sau khi suy nghĩ, anh vẫn quyết định không mang hắn theo.
Nếu họ giết thủ lĩnh zombie đó trước mặt Bạch Thanh, trong mắt hắn, việc đó giống như họ đã giết một con người bình thường, chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ.
Hơn nữa, tình hình hiện tại cho thấy con thủ lĩnh zombie ở khu này không thể chạy xa. Việc tìm kiếm cũng có thể sẽ không quá khó khăn.
“Bạch Thanh, anh ở lại đây. Trì Anh, xuống xe.”
“Ô, được.”
Như những lần trước, họ vẫn tiến hành hành động theo nhóm. Trì Anh không bất ngờ khi đi cùng Cố Trì.
Khi hai nhóm khác đã xuất phát, Tống Thi đột nhiên ôm trán, ngồi xổm trên mặt đất.
“Tống Thi?” Lục Vân Phi vội vàng bỏ súng xuống.
“Tôi… Bỗng dưng cảm thấy không được khỏe lắm.”
“Cô không sao chứ?” Lục Vân Phi lo lắng hỏi.
“Tôi không biết tại sao, đầu tôi hơi choáng.” Tống Thi nhắn mặt: “Tôi dùng năng lực nào cũng không thấy khá hơn.”
“Hiện tại đang là mùa chuyển giao, vừa vào thu nên dễ cảm cúm. Năng lực của cô chỉ có thể chữa trị thương tích thôi, đúng không?” Lục Vân Phi cất súng lại: “Hay là cô nghỉ ngơi một chút, tôi ở đây với cô.”
“Không cần đâu, tôi sẽ vào trong xe nghỉ. Chỉ là tôi thấy hơi khó chịu một chút, không có gì nghiêm trọng đâu. Hơn nữa, nếu vì tôi mà anh thực hiện nhiệm vụ chậm trễ, tôi sẽ rất khó xử đấy.” Cô mỉm cười với Lục Vân Phi, dịu dàng nói thêm: “Chỉ là lần này làm phiền anh phải thực hiện nhiệm vụ một mình rồi.”
“Không sao đâu.” Lục Vân Phi không để tâm: “Cô thật sự ở trên xe một mình chứ?”
Tống Thi gật đầu.
“Vậy thì tốt, cô mau về xe đi, cố gắng nghỉ ngơi hồi phục.”
Sau khi Lục Vân Phi rời đi, vẻ yếu ớt trên khuôn mặt của Tống Thi hoàn toàn biến mất.
Cô nhăn mặt, bước đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với nơi chiếc xe đang đậu.
Tống Thi muốn xem thử, Trì Anh rốt cuộc đang làm trò gì cùng với Cố Trì.
Trong khi đó, ở một bên khác, con tên thủ lĩnh zombie zombie vốn tự tin giờ lại co rúm ở một góc, nhìn về phía cô gái đang quan sát không xa và run rẩy.
Cô gái ấy trông rất hiền lành và vô hại, không khiến tên thủ lĩnh phải sợ hãi vì vẻ bề ngoài, nhưng cái túi lớn chứa đầy tinh hạch trong tay cô lại khiến mọi thứ trở nên tàn khốc.
Tên thủ lĩnh zombie chỉ biết ngậm ngùi tiếc nuối.
Con quái vật này(*) ở đâu ra? Từ khi nào loài người lại xuất hiện một sinh vật mạnh mẽ thế này!
(*) Vì cô gái mang theo tinh hạch khiến hắn kích động mà không làm gì được, nên tên thủ lĩnh tưởng cô gái ấy là “Con quái vật”.
Đội quân zombie của hắn, chưa đầy mười phút, đã bị con người chặt đầu hết thảy.
Thủ lĩnh zombie nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy tràn ngập những viên tinh hạch rải rác khắp nơi và những mảnh xác còn sót lại văng tung tóe, sợ hãi suýt rơi nước mắt. Đặc biệt là đám kẻ sát hại đội quân zombie giờ đang thong thả đi bộ, rõ ràng đang tìm kiếm tung tích của hắn…
Sau lưng tên thủ lĩnh, vài con zombie cấp thấp che miệng, không dám phát ra tiếng động, sợ bị phát hiện và sẽ bị giết bởi hung khí to lớn bên ngoài…
Đợi đến khi Trì Anh đi xa, chúng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên thủ lĩnh zombie hoảng hốt đứng dậy, chạy về hướng ngược lại với Trì Anh. Do quá vội vàng, hắn thậm chí quên mất vài con zombie cấp thấp đang khẩn trương chạy theo sau.
“Khụ khụ…” Một con zombie cấp thấp thì thào.  
“Chúng ta cũng phải chạy sao?”
“Khụ khụ khụ!”  
“Mau, chạy theo sau đại ca!”
“Đại ca” ở đây chính là tên thủ lĩnh của bọn chúng.
Chúng đuổi theo thủ lĩnh, khoảng chừng mười phút sau mới dám giảm tốc lại.
Tên thủ lĩnh nhìn trái nhìn phải một hồi, cố gắng tìm một vị trí ẩn náu kín đáo.
Hắn bước chân vào một ngõ hẹp gần nhất, không gian ở đó rất nhỏ, xung quanh là các tòa nhà lại dày đặc, nên chắc chắn sẽ không dễ bị phát hiện.
Đến góc phố, hắn không do dự mà quay người lại, đột nhiên va phải một người phụ nữ.
Là một người phụ nữ!  
Tống Thi cũng hoàn toàn bất ngờ. Chỉ là khi nhìn thoáng qua dáng vẻ của tên thủ lĩnh, cô thở phào một hơi vì tưởng đó là con người.
Nhưng ngay lập tức, một ý nghĩ vụt qua đầu khiến sắc mặt cô nhanh chóng biến sắc.
Thủ lĩnh zombie… Không, không thể nào, cô ta không thể tình cờ va phải thủ lĩnh zombie được!
Trái tim chết lâm sàng của tên thủ lĩnh suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài. Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ trước mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, không phải là “Con quái vật” ban nãy hắn gặp.
Còn chưa kịp vui mừng, hắn lại bất chợt nhận ra: Không xong rồi, người phụ nữ này chắc chắn là đồng bọn của con quái vật đó.
Tên thủ lĩnh mở to hai mắt nhìn Tống Thi, trong khi Tống Thi cũng hai mắt trợn trừng, hoang mang ra mặt.
“Tôi là con người, là con người!” Hắn kích động giải thích, cố gắng khiến Tống Thi tin tưởng.
Tống Thi thoáng thấy hai con zombie cấp thấp đi theo sau. Cô cảm thấy chân mình đã mềm nhũn. Cô có súng trong tay, nhưng cũng không thể nào đối phó với thủ lĩnh zombie được.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại xui xẻo như vậy, lẻn ra ngoài một mình lại còn tình cờ chạm mặt với tên thủ lĩnh.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, làm sao có thể đánh lại hắn bây giờ?
“Cứu… Cứu mạng, anh Cố, anh Lục!”
Thủ lĩnh zombie toàn thân khựng lại một lát, sợ cô gọi con quái vật đó tới. Nghĩ ngợi vài giây, mắt hắn nheo mắt, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
“Bắt lấy cô ta.”
Những con zombie ở phía sau tiến lên, một bên nắm lấy cánh tay cô.
Tên thủ lĩnh hài lòng híp mắt.
Lần này thì tốt rồi, cho dù hắn có gặp lại con quái vật đó, cũng sẽ có con tin trong tay để uy hiếp.  
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu rằng, một cô gái bị hắn gọi là “Quái vật” hoàn toàn có khả năng gi.ế.t ch.ế.t bọn chúng chỉ trong tích tắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK