• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Trì Anh vẫn luôn chăm chú dán mắt vào củ cà rốt trong tay với vẻ mặt trầm tư, Cố Trì liền dừng lại.
Lúc này, anh cũng nhớ ra rằng hình như đã từng nghe ai đó nói ở Tổng bộ rằng, Vân Linh có khả năng làm tăng cấp độ dị năng của người khác. Hơn nữa củ cà rốt này trông vốn đã không bình thường, cộng thêm việc Trì Anh khi ấy cũng đã đề cập đến dị năng của Vân Linh.
Có phải… Thực sự là do củ cà rốt kia không?
“Trì Anh.”
“Hả?” Trì Anh tỉnh lại.
“Có phải là bạn của cô không?” Cố Trì hỏi.
Trì Anh gật đầu: “Chắc là.”
Cô cũng không nghĩ rằng, chỉ một củ cà rốt lại có thể khiến Mục Vũ và mọi người nâng cao dị năng nhanh như vậy…
“Bạn như thế nào?” Lục Vân Phi tò mò.
“Là một cô gái trong đội của Diệp Vô Hàn, có khả năng nâng cao cấp độ dị năng.” Cố Trì trả lời.
“Có vẻ, chúng ta đang nợ người ta một ân huệ rồi.”
Tống Thi nhìn bát canh trong tay, bỗng dưng cảm thấy không còn hứng thú ăn uống.
Trì Anh, một người mới gia nhập Tổng bộ không lâu, tại sao lại có thể kết giao với những thành viên tài giỏi chứ? Cố Trì cũng tốt, còn người phụ nữ có khả năng nâng cao cấp độ dị năng mà cô ta chưa từng biết đến trước đây cũng ổn…
Tại sao tất cả những điều tốt đẹp mà cô ta mong muốn thì Trì Anh đều cướp mất? Chẳng lẽ vẻ bề ngoài quan trọng đến vậy ư?
Tống Thi không cam lòng, bàn tay nắm chặt bát sứ trắng, khiến các khớp ngón tay đã bắt đầu đỏ ửng lên.
Vài ngày sau, dị năng của Lục Vân Phi và Tống Thi đều đã vượt qua cấp độ năm. Nhưng vào tối hôm Tống Thi đang đột phá, cô ta lại cảm thấy bản thân bình tĩnh một cách bất thường.
Cuối cùng, toàn đội của họ cũng đã sắp tiến tới đích đến.
Địa điểm mà đội thám hiểm báo cáo về việc xuất hiện các zombie biến dị cách khu an toàn cấp B gần đó khá xa, vì vậy để tiết kiệm thời gian, họ đã không chọn qua đêm tại khu an toàn nữa.
Khác với tình hình trước, lần này khi họ đến địa điểm được chỉ định trên thiết bị định vị, họ mới phát hiện ra đây là một vùng ngoại ô hoang vắng ít người lui tới.
“Đội trưởng, chỗ này hình như không giống nơi mà… Mấy thứ đó… Thường sẽ xuất hiện.” Lục Vân Phi nhìn thấy Bạch Thanh ở phía sau, cố gắng nuốt lại hai chữ “Thủ lĩnh”.
“Đúng, thực sự là rất khác với những lần do thám trước kia… Nhưng cũng không hẳn là điều kỳ lạ.”
Thủ lĩnh zombie xuất hiện một cách ngẫu nhiên, nếu có ở những nơi như thế này thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Lục Vân Phi dừng xe lại.
“Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu? Vị trí trên thiết bị định vị cho thấy ngay tại đây, nhưng zombie chắc chắn không thể cứ đứng yên một chỗ mãi như vậy được…”
Cố Trì trầm ngâm một lúc.
“Ban đầu tôi nghĩ rằng mục tiêu của chúng sẽ là khu an toàn cấp B gần đây, nhưng sau khi liên hệ với người phụ trách, lại không phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.”
“Có nghĩa là, chúng không có mục tiêu và đích đến cụ thể sao?”
“Không hẳn. Cũng có thể chỉ là mục tiêu của chúng không giống như chúng ta đã suy đoán.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lục Vân Phi ngẩng đầu lên.
Toàn đội rơi vào bế tắc. Nếu tiếp tục tìm kiếm thủ lĩnh zombie, giống như một con ruồi không đầu, sẽ phải bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực, mà kết quả thì chưa chắc đã như ý…
Nhưng nếu từ bỏ nơi này và rời đi tới vị trí mà thủ lĩnh có thể xuất hiện tiếp theo, thì tương đương với việc để khu an toàn gần đó phải gánh chịu rủi ro.
Dù chọn lựa thế nào, họ cũng đều rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Chúng chắc chắn sẽ phải để lại dấu vết gì đó. Từ khi nhận được cảnh báo bất thường đến giờ, gần nửa tháng trôi qua, không thể nào lại chẳng có gì.”
“Trước tiên chúng ta hãy tìm xem xung quanh có người sống sót không. Tìm được những người sống sót sẽ có hiệu quả hơn rất nhiều so với việc chúng ta cứ tự làm.”
“Được.” Lục Vân Phi khởi động lại xe.

Khu an toàn cấp C không có thiết bị liên lạc với Liên minh.
Họ đã đi vòng quanh khu vực gần đó suốt cả buổi, từ trưa cho đến lúc mặt trời lặn. Mặc dù họ gặp được vài nhóm người, nhưng đều là những người đi tìm đường sống tới khu an toàn cấp B… 
Nếu thực sự gặp phải zombie, thì những người không có vũ khí như họ có lẽ đã sớm mất mạng.
Ngay khi mọi người cảm thấy không còn tia hy vọng nào, một chiếc xe hơi nhỏ bất ngờ xuất hiện, bên trong là ba người đàn ông, người cầm lái ngồi trước có một vết sẹo rất nổi bật trên khuôn mặt.
Chiếc xe hơi dính đầy bùn đất và máu đã biến thành màu đen, thân xe thì cũ nát như vừa trải qua thời chiến.
Rõ ràng, chủ sở hữu của chiếc xe này không phải là những người ngồi bên trong.
Họ dừng lại trước xe của Cố Trì, rồi không nhúc nhích. 
“Đội trưởng!”
Hiện nay, khi gặp phải bất kỳ người nào, sự cảnh giác của toàn đội sẽ lập tức tăng cao. Cố Trì đã vận dụng năng lực của mình, nhưng ánh mắt lại từ gương chiếu hậu lướt qua Bạch Thanh đang ngồi im không nhúc nhích.
Lớp băng trong lòng bàn tay anh tan biến.
“Yên tâm, là con người.”
Anh mở cửa xe, bước xuống. Lục Vân Phi và Trì Anh cũng theo sát đằng sau.
Những người trong xe phía dưới, bao gồm Lâm Huân, thấy vậy cũng nhanh chóng đi ra xem xét tình hình.
Lục Vân Phi là người đầu tiên tiến đến cửa kính xe, lịch sự gõ nhẹ.
“Anh gì ơi, tôi có thể hỏi các anh một chút chuyện không?”
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt hạ cửa kính. Vì chiếc xe quá cũ nát, nên khi kính từ từ kéo xuống, nó phát ra những âm thanh “Cót két” nghe rất buồn cười.
Hắn ta liếc nhìn trang phục của Lục Vân Phi, rồi lại nhìn sang chiếc xe địa hình của Cố Trì.
Sau đó cười nhạo một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao, các người không phải là dị năng giả à?”
Lục Vân Phi ngẩn người, vội đáp lại: “Đúng vậy.”
Biểu cảm của người đàn ông có chút kỳ lạ.
“Hừ, các dị năng giả không phải rất lợi hại sao? Tại sao các người còn phải hạ mình hỏi những dân thường như chúng tôi?” Giọng điệu của hắn ta không mấy thiện cảm.
“Câu này của anh là có ý gì?” Lục Vân Phi nhíu mày, rõ ràng cũng cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của đối phương.
“Cứ hiểu theo nghĩa đen, nếu các người có tài năng lợi hại đến vậy, tại sao phải tốn lời với những kẻ như chúng tôi?”
“Này này này!” Hai hàng lông mày của Lục Vân Phi nhíu chặt, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
“Chúng tôi có làm gì đắc tội với anh đâu, sao lại nói chuyện như vậy?”
Cố Trì nhận thấy tình hình không ổn, cũng tiến gần thêm vài bước.
“Chẳng đắc tội?” Hai người phía sau vốn đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Chính các dị năng giả như các người đã chiếm toàn bộ lương thực trong khu an toàn, các người cướp đoạt vật tư thì thôi đi, đằng này lại còn dựa vào dị năng của mình để tùy tiện giết người. Cuối cùng thì sao? Khi lũ zombie tấn công khu an toàn, người đầu tiên chạy trốn lại chính là đám dị năng giả các người!”
Người đàn ông ngồi sau căm hận nghiến răng nghiến lợi: “Vết sẹo trên mặt anh trai tôi chính là do các dị năng giả các người gây ra!”
Lục Vân Phi có chút cạn lời, bất lực nói: “Làm ơn đi, không phải tất cả dị năng giả đều như nhau, tất nhiên trong cả một cộng đồng chung kiểu gì chẳng có kẻ này kẻ nọ!”
“Ai mà quan tâm các người có như vậy hay không, dù sao những dị năng giả mà chúng tôi gặp đều không có ai tốt đẹp hết!”
“Anh vừa nói cái gì?” Cố Trì nắm bắt được một thông tin trong lời nói của hắn, ngẩng mắt hỏi: “Zombie đã tấn công khu an toàn của các anh sao?”
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt dừng lại một chút, không biết tại sao đột nhiên Cố Trì lại hỏi về chuyện này.
Hắn ta bất mãn đáp: “Thì sao nào?”
“Cụ thể vị trí đó ở đâu, có thể nói rõ cho chúng tôi biết không?”
“Tại sao chúng tôi phải nói?”
Người đàn ông liếc mắt về phía vài cô gái đứng phía sau, đặc biệt dán mắt vài giây trên người của Trì Anh bởi vẻ ngoài nổi bật nhất của cô.
Hắn chỉ tay về phía Trì Anh, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Quả nhiên, dị năng giả chẳng có tên nào tốt đẹp cả, xem các người làm hại cô em xinh xắn này đến mức nào rồi!”
Cố Trì nhíu chặt mày lại.
Trì Anh đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm: “…”
Cô nhìn xuống bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng và làn da trắng mịn của mình.
… Cô, cô đã bị hại thành cái dạng gì là sao?
Lục Vân Phi không thể nhịn được nữa: “Các người nói chuyện cho đàng hoàng một chút, cô ấy là đồng đội của chúng tôi, không có gì bẩn thỉu như các người nghĩ đâu.”
Cố Trì cũng không chịu nổi, anh quay sang ra lệnh cho Trì Anh: “Trì Anh, cô lên xe trước đi.”
“Ôi…”
“Khoan đã!” Người đàn ông có vết sẹo đột nhiên kích động lên.
“Các người vừa nói cái gì… Trì Anh?” Đôi mắt hắn ta bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào Trì Anh.
“Tên này nói cô em tên là Trì Anh?”
Không chỉ riêng hắn, mà cả hai người đàn ông phía sau, thái độ vốn rất lạnh nhạt, giờ cũng thay đổi hoàn toàn. Họ phấn khích hỏi: “Cô em tên là Trì Anh?”
“Ừm… Đúng vậy.” Trì Anh lùi lại vài bước, nhìn ba gã đàn ông với vẻ hoang mang.
Người ngồi ở cuối cùng bỗng nhiên từ trong túi của mình lôi ra một cái bao bì bánh quy nén.
“Tên ở trên bao bánh này, có phải của cô em không?”
Trong lòng Trì Anh dấy lên linh cảm chẳng lành ngay từ lúc hắn lấy cái bao bì bánh quy ra, giờ thấy bên trên có in vài chữ lớn, đầu óc cô càng cảm thấy choáng váng.
Chết tiệt…
Cố Trì nhíu mày, nhận lấy cái bao đó và liếc mắt qua.
Một cái vỏ hộp bánh quy nén, thứ mà người bình thường sẽ trực tiếp vứt đi như rác, lại được mấy gã này giữ gìn rất cẩn thận. Thậm chí còn tỉ mỉ ăn sạch những vụn bánh bên trong, rồi gấp lại gọn gàng.
Nhưng điều khiến mọi người chú ý nhất chính là bên trong túi, ở dưới cùng có ghi rõ dòng chữ: “Người tặng: Trì Anh.”
Cố Trì nheo mắt lại, vô thức nhìn về phía Trì Anh.
Trì Anh ngẩng mặt lên trời, nhắm mắt lại liên tục tự thôi miên bản thân.
“Có phải cô không?” Cố Trì hỏi.
“Không, không phải.”
“Vậy trong đó sao lại có tên của cô?”
Trì Anh cảm thấy da đầu tê dại: “Chắc có lẽ do trùng tên thôi. Tên của tôi cũng khá phổ biến.”
“Cô em nói nhảm, cái tên Trì Anh đâu có phổ biến, nghe vừa lạ lại còn vừa hay!” Người đàn ông có vết sẹo mặt nghiêm túc phản bác.
Trì Anh: “…”
“Ừ, đúng là không phổ biến cho lắm.” Cố Trì gấp lại cái túi bao bì bánh đó, trả lại cho người kia.
“Nhưng chắc không phải của cô ấy.”
Trì Anh nhẹ nhàng ngẩng mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Trì. Kết quả, anh lại bất ngờ nhìn thẳng vào mắt cô.
Cố Trì không nói gì, đôi mắt hẹp dài dán chặt vào khuôn mặt của cô.
“Haizz…” Người đàn ông kia có chút thất vọng.
Thật đáng tiếc, hắn tưởng có thể cảm ơn người đã tặng họ thức ăn.
“Thôi được rồi, nếu đã trùng tên, thì cứ cho cô em chút vinh quang đi.”
“Có chuyện gì muốn hỏi thì các người cứ hỏi đi!”
Trì Anh: “…”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Anh: “Tôi lấy vinh quang của chính mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK