Càng huống hồ, Đới Thời Phi hắn khi còn là thiếu niên cũng là công tử thế gia tính tình phong lưu, duyệt tẫn bách hoa, am hiểu tâm tư nữ nhân, mê loạn chúng sinh. Bây giờ mặc dù không thể quay lại thời thiếu niên nhưng lại có mê lực của nam nhân trưởng thành. Hắn tuyệt đối có lòng tự tin khiến nàng hài lòng về chuyện nam nữ kia. Duy chỉ có một điều không dám chắc, chính là cấm kị của nàng đối với lý luận lễ giáo.
Kế hoạch của hắn vẫn luôn thuận lợi như thế, quả là vượt ngoài dự liệu. Đới Thời Phi nhìn thấy cơ thể hơi run rẩy của nàng, lại hứng thú đoán rằng: Hoặc là, khi mình dụ dỗ nàng, nàng cũng đang mê hoặc mình.
Hắn không trì hoãn nữa, lập tức xuất hiện đi về phía nàng.
Tề Thục Lan nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng trong phòng đến thất thần.
Vốn nàng chỉ là nghe thấy tiếng động, tò mò nên tới xem xem thôi, ai biết được thế tử vốn đã đi ra sau núi kia lại dẫn theo một tiểu ni cô, trốn ở trong thiện phòng làm chuyện như vậy chứ?
Trong phòng, thế tử nằm trên giường trúc, tiểu ni cô cơ thể trần trụi đang cưỡi trên người hắn, uốn éo eo lên lên xuống xuống. Đôi tay của nàng nhẹ nhàng nắm lấy hai điểm hồng trước ngực, lớn tiếng hét lên như sắp chết tới nơi vậy.
Hừ, thật là quá mức dâm tiện phóng đãng.
Nàng bảo mình phải nhanh chóng rời đi, nhưng lại không biết vì sao lại không nhịn được cứ luôn mang chút tham lam muốn nhìn trộm.
Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Lan Nhi, đang nhìn gì thế, nhập tâm như vậy?”
Bản thân đang nhìn trộm lại bị người khác bắt gặp rồi? Tề Thục Lan bị dọa tới mức chân tay mềm nhũn cả rồi, một chân đứng không vững, nam nhân vừa tới lại ngay lập tức đỡ lấy eo nàng, vô cùng thân mật ôm chặt lấy eo thon của nàng, còn cười bên tai nàng: “Bên trong có gì hay sao? Để cha xem với.”
Trái tim Tề Thục Lan chợt rơi xuống, vội vàng liều mạng ngăn lại hắn: “Không được! Cha không được nhìn!”
Bởi vì kích động, âm thanh của nàng có hơi to, nam nhân phía sau liền dùng ngón tay chặn bên môi nàng: “Suỵt! Chúng ta nhỏ tiếng thôi, đi sang bên kia nào!”
Tề Thục Lan gật đầu, đợi tới khi bước đi cũng vẫn vô cùng xấu hổ: Nàng đứng đó lâu quá, chân tê rồi. Hơn nữa, giữa hai chân nàng đột nhiên nóng lên, hình như có thứ gì đó sền sệt hơi dính chảy ra rồi.
Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt cha được! Mình trong lòng cha chỉ sợ đã không còn là nữ nhân bình thường nữa rồi, nàng không muốn cha lại xem thường mình nữa.
Tề Thục Lan thoát ra khỏi cánh tay nam nhân, lắc đầu tỏ ý muốn cha đi trước. Ai biết nam nhân nhìn ra được dáng đi của nàng không được nhanh nhẹn, liền ôm ngang nàng lên, nhấc chân nhảy ra phía sau điện hẻo lánh.
Tề Thục Lan chỉ cảm đầu chợt hoa lên, vội vàng nhắm mắt lại. Giữa thanh thiên bạch nhật, trong điện chùa nghiêm trang, vậy mà mình lại được cha ôm lấy theo kiểu bế công chúa, ôm trong lòng như vậy rồi?
Càng huống hồ, mình còn có một chút tà niệm với cha nữa.
Tề Thục Lan âm thầm hơi hé mắt, nhìn khuôn cằm với đường nét vô cùng tuấn mĩ kia của nam nhân, không khỏi ngây người ra.
Đúng vào lúc này, hắn cũng cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm vừa chuyển, Tề Thục Lan vội vàng nhắm mắt lại.
Chỉ nghe thấy hắn thấp giọng cười, hình như cảm thấy nàng rất thú vị: “Lan Nhi vừa nãy nhìn trộm người ta, bây giờ lại nhìn trộm cha sao? Cha vậy mà lại không biết con còn có sở thích này đó.”
Tề Thục Lan lập tức xấu hổ vùi mặt vào trong cánh tay vững chắc của hắn, một chữ cũng không nói ra được.
Đợi nàng mở mắt ra, Hầu gia đã đưa nàng tới mép điện bên trong cùng phía sau điện, trốn sau mành che trắng tinh sạch sẽ đang buông xuống.