Đới Thời Phi trong lòng vô cùng vui vẻ, có điều hoan ái kịch liệt dù sau cũng tiêu hao thể lực, hắn cũng không muốn khiến nàng quá mệt mỏi.
Nhưng ai mà biết được nữ nhân cuối cùng lại ăn tủy biết vị, vậy mà lại quấn lên người hắn không chịu buông, vừa lả lướt tựa lên vai hắn, vừa nhấc chân ngọc lên, để cánh hoa nóng bỏng ướt át dán chặt lên chân hắn, từ từ ma sát, ý đồ muốn câu dẫn hắn tiếp tục một trận công kích kịch liệt tiếp theo.
Thể xác và tinh thần Tề Thục Lan đều tê dại khó nhịn, vừa lộ liễu cọ xát nam nhân, vừa ghé vào bên tai hắn câu dẫn: “Cha, cha, người ta muốn, lại thao người ta thêm một lần nữa đi… Cha nhìn này…” Nàng giơ tay thăm dò vào giữa hai chân, sau đó lại giơ ngón tay trước mặt hắn: “Người ta còn rất nhiều nước đó…”
Đới Thời Phi không nhịn được bật cười, từ từ vuốt ve tấm lưng nàng, an ủi nàng: “Ngốc nghếch, biết được lợi nên vội vàng muốn ép khô cha có phải không? Tiểu huy*t của con sắp bị cha thao sưng lên rồi, lại thao nữa cơ thể của con có thể chịu được không?”
Nữ nhân lại không buông tha vặn vẹo cơ thể mình, vẫn to gan vươn tay xuống dưới, vuốt ve tiểu gia hỏa đã ngừng tiến công của hắn: “Chịu được mà, muốn bị cha thao hỏng mới được…”
Đới Thời Phi làm sao chống lại được sự khiêu khích này chứ, cự vật giữa hai chân lập tức lại ngo ngoe động đậy. Được rồi, nếu như nàng đã muốn, vậy thì chiều theo nàng thôi, thao nàng cả một đêm, cho miệng nhỏ trên dưới của nàng đều được ăn no, để nàng biết khiêu khích mình không phải dễ dàng như vậy đâu.
Đang định ép nàng xuống xuất mã, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cười nịnh bợ của nữ tử, tiếp theo là truyền tới mấy tiếng gõ cửa không ngừng.
Nữ nhân hiển nhiên liền căng thẳng, cả người cứng đờ, Đới Thời Phi lại không quan tâm, biết là nơi này xưa nay có quy tắc nghiêm ngặt, không thể có người to gan vào lúc này dám tiến vào làm phiền, hắn hôn nàng cười nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục.”
Mấy nữ tử ngoài cửa vẫn nhõng nhẽo lên tiếng: “Khách quan, mấy tỷ muội nô gia nghe thấy tiếng hoan ái trong các phòng xung quanh đã ngừng, chỉ có trong gian phòng này vẫn còn chiến đấu hăng say không nghỉ, nô gia nghe đến thèm rồi…”
“Khách quan thật là dũng mãnh sung sức, nên thương tiếc mấy nữ nhân của mình mới phải. Chàng anh dũng như thế, chỉ sợ nữ nhân của chàng ăn không tiêu, chi bằng để tỷ muội chúng ta cùng nhau vào phòng, cũng tiện cho khách và chủ cùng nhau tận hứng…”
Đới Thời Phi tính tình khá tốt, nghe những lời này lại ha ha cười lớn, trong lòng thầm nghĩ muốn xem xem nữ nhân sẽ có phản ứng thế nào, hắn khẽ cắn cổ nàng: “Aiya, bảo bối, con xem phải làm sao đây? Bọn họ muốn tới cướp cha con đó…”
Tề Thục Lan vốn đã quen với bản tính thận trọng, thấy tình trạng này không nhịn được khí thế bùng nổ, nàng vứt bỏ tác phong thục nữ, hét lớn ra ngoài cửa: “Cút hết cho ta!!!”
Đám nữ tử ngoài cửa không nghe thấy giọng khách nam, lại nghe thấy giọng phẫn nộ của khách nữ, đều lo sợ vì chuyện này mà đắc tội với khách quan, vội vàng im lặng giải tán, nhanh chóng chẳng còn nghe thấy tiếng động gì nữa, chỉ còn lại tiếng đàn sáo mơ hồ dưới lầu vẫn không biết mệt mỏi truyền lên trên này.
Đới Thời Phi không nhịn được cười lớn thành tiếng, khen nàng: “Nên như thế! Con như vậy thật hợp với tính cách của cha! Xem ra, bảo bối ăn không ít dấm chua.”
Nữ nhân hậm hực bực bội, bỗng nhiên đặt hai tay lên vai hắn, hai chân quấn lên thắt lưng hắn, cả cơ thể nhỏ nhắn cứ như thế quấn lên trên người hắn, hoa huy*t của mình cũng nhắm chuẩn cự bổng của nam nhân, mạnh mẽ ăn lấy nó.
Nam nhân cúi đầu, thấy nàng vừa giận vừa làm nũng, miệng nhỏ hơi cong lên nói: “Người ta không mệt đâu! Chính là muốn vắt khô cha!”
Đới Thời Phi ngược lại cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn đè người xuống tiến thẳng vào đỉnh thông đạo, cười nói: “Như ý con muốn.”
Trên giường lại bắt đầu rung động, tiếng rên rỉ tiêu hồn hao mòn xương tủy của nữ nhân tiêu hồn lại truyền ra bên ngoài lần nữa…