Nữ tử lo lắng hơi dậm chân: “Chuyện này… làm sao thế được?”
Đới Thời Phi cười ha ha nói: “Cha chỉ đùa con thôi! Bây giờ cha ra ngoài, sẽ không nhìn trộm đâu!” Hắn nói xong thì quay người đi ra ngoài bình phong.
Đới Thời Phi ngồi trong phòng khách uống trà gừng, nghe tiếng nước chảy khi nữ nhân tắm rửa, trái tim vốn đã lụi tàn kia của hắn lại sáng rực trở lại: Xem ra con nai nhỏ này vẫn ngoan ngoãn đợi trong cái bẫy của hắn, không hề chạy ra ngoài mất. Nàng đã chán ghét đông viện như vậy, chứng tỏ nàng hoàn toàn không muốn hòa hợp với thế tử. Vừa nãy mình muốn đưa nàng tới tây viện, vậy mà nàng lại ngoan ngoãn theo hắn tới đây rồi.
Không chỉ như thế, nàng còn to gan đánh giá giường ngủ của hắn. Bây giờ còn yên tâm tắm trong phòng của cha chồng mình nữa…
Đới Thời Phi chậm rãi đặt bát xuống, vô cùng thích thú nghĩ, có phải nàng đã quá tin tưởng mình rồi không? Nếu không vì sao nàng rõ ràng biết nàng chỉ cách nam nhân như mình một tấm bình phong, nhưng lại ở bên trong đó trần trụi tắm rửa chứ?
Hoặc là còn một khả năng khác: Đó chính là nàng cố ý muốn làm như vậy.
Nếu đã như thế, hắn còn chờ đợi gì chứ?
Đới Thời Phi cười thầm, đứng lên đi vào trong phòng ngủ, vén rèm lụa che giường sang hai bên, đẩy cái gối mềm vào giữa. Hắn nghĩ một lát, lại lấy ra một quyển sách từ trên giá sách, thuận tay nhét dưới gối.
Trước khi ăn sạch con mồi, hắn muốn chơi đùa với nàng một chút, dụ dỗ nữ tử nhà lành này, muốn khiến trò chơi dây dưa này với con dâu này vui vẻ tới cực điểm.
Tề Thục Lan ở bên trong tắm rửa cố gắng làm mọi chuyện thật nhẹ nhàng, không muốn tạo ra tiếng nước quá lớn.
Vừa nghĩ tới ở bên ngoài tấm bình phong này, cha đang ở cùng với nàng trong một phòng, nàng đã căng thẳng và hưng phấn đến run rẩy rồi. Mình ở bên trong tắm rửa, da thịt trần trụi đã hơi phiếm hồng, không biết là do nước quá nóng hay là do sự kỳ vọng âm ỉ trong lòng nàng nữa…
Không bao lâu sau, nữ tử bước ra ngoài bình phong, xấu hổ đi tới bên cạnh bàn: “Cha, Lan Nhi tắm xong rồi.”
Đới Thời Phi ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nhịn được cười: “Ha ha ha, Lan Nhi mặc y phục của cha, thật là giống hệt như đứa nhỏ trộm mặc y phục của người lớn vậy.”
Nữ tử nhẹ nhàng vén tay áo, nàng mặc bộ y phục tơ tằm màu đỏ nhạt này rõ ràng không hề vừa người. Nàng chỉ đành quấn tạm y phục lên người, cơ thể nhỏ nhắn bị bao bọc rất kín kẽ.
Nữ tử xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng: “Cha đừng cười! Cha là nam tử, Lan Nhi làm sao có được dáng người như cha chứ!”
Đới Thời Phi nhìn thấy thái độ và khuôn mặt phiếm hồng sau khi tắm xong của nàng, lại giơ tay đưa bát nước gừng cho nàng. Giống như con báo trước khi ăn con mồi đang tao nhã liếm láp móng vuốt của mình vậy, hắn cười cười nói: “Lan Nhi vừa nãy buồn ngủ rồi đúng không, ngoài trời mưa vẫn to, con uống trà gừng xong thì lên giường nghỉ ngơi chút đi, đừng để mình bị mệt.”
Dù sao thì mình muốn nữ nhân thì thường kéo dài rất lâu, Đới Thời Phi muốn nàng nghỉ ngơi giữ sức.
Nữ tử nghe được lời này thì đi về phía phòng ngủ, chợt quay đầu lại hỏi: “Vậy còn cha thì sao?”
Đới Thời Phi ôn nhu tao nhã cười với nàng: “Cha dùng nước tắm của con tắm một chút, con không để ý chứ?”
Dùng nước tắm mà nàng đã dùng rồi? Trái tim Tề Thục Lan chợt đập liên hồi, mặc dù nước nàng đã tắm không hề bẩn, nhưng mà… Như thế thật sự quá ám muội mà…
Đới Thời Phi cũng không đợi nàng trả lời, đã quay người đi vào phía sau bình phong. Hắn cởi y phục, bước vào trong nước tắm còn lưu lại hương thơm và độ ấm của nàng, lập tức cảm thấy dã thú dưới hai chân còn nóng hơn cả nước, đã sốt ruột không thể đợi thêm được nữa rồi.
Hắn giơ tay ma sát tiểu huynh đệ của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười thầm: Đừng vội, đợi lát nữa ngươi có thể tới nơi tuyệt vời rồi.