Nhưng nam nhân lại hơi nhếch khóe miệng mỉm cười, ánh mắt trêu chọc tỏ ý muốn nàng cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Nàng vừa cúi đầu nhìn, sự xấu hổ mấy hôm trước lại mạnh mẽ ập tới. Nàng... vạt áo trước ngực nàng từ khi nào lại bị dính sữa chảy ra như vậy rồi!
Đã tới đầu hạ, y sam càng mỏng manh, mà hôm nay nàng còn đặc biệt mặc chiếc áo tơ tằm mỏng manh màu trắng thuần, sau khi bị ướt dường như đã lộ hết sạch rồi. Không chỉ như vậy, còn dính chặt lên trên ngực nàng, bầu ngực nhỏ của nàng đã hoàn toàn bị lộ ra rồi. Thậm chí nụ hoa cứng rắn đang vểnh lên kia thì cũng đã sớm lộ ra sắc đỏ tươi ướt át rồi, giống như hai quả mâm xôi nhỏ xinh, chỉ cách một lớp vải mỏng, hoàn toàn bại lộ tất thảy.
Bên ngoài điện lúc này hình như có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, Tề Thục Lan căng thẳng ngừng thở.
Nếu như lúc này có người bước vào, nhìn thấy bộ dạng mình như thế này, sau này nàng còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ…
Nam nhân trước mặt nhìn ra được sự hoang mang của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, tỏ ý nàng không cần sợ hãi. Tề Thục Lan ngước mắt lên, nhìn thấy sắc mặt không chút lo lắng nào của hắn.
Bước chân bên ngoài điện đã đi xa, Tề Thục Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng phiền phức vẫn còn trước mắt: Có lẽ bởi vì sự kích thích và căng thẳng, ngực của nàng vẫn đang không ngừng tiết ra sữa.
Mùi sữa thơm nhàn nhạt lập tức tràn ngập không gian giữa hai người. Ánh mắt của nam nhân cũng không che lấp được một tia u ám.
Tề Thục Lan lúc này không dám ngẩng đầu lên, cũng chưa nhìn thấy một tia sáng như dã thú chợt lóe lên trong đôi mắt nam nhân ấy, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Cha, cha tạm thời tránh đi được không, Lan Nhi cần phải lau chút.”
Tình cảnh trước mắt, cấp bách hơn nhiều so với khi ở trong núi giả mấy ngày trước: Lần này là tới chùa dâng hương cùng với trưởng công chúa, nếu như khi ra ngoài rồi ngực nàng vẫn còn tiết sữa như thế này, y phục ẩm ướt, vậy chẳng phải đã làm mất thể diện hầu phủ và trưởng công chúa rồi sao!
Nếu như vậy, cho dù Hầu gia muốn bảo vệ nàng cũng không được nữa.
Tề Thục Lan lo lắng sắp khóc rồi, nam nhân trước mặt lại rất trấn tĩnh nhắc nhở: “Lan Nhi, con đây là, ừm, ngực con là vì bị tích sữa quá lâu nên lúc nào cũng tràn ra ngoài. Bây giờ y y sam mỏng manh, bây giờ lau xong, đợi lát nữa sẽ lại chảy ra, chẳng có tác dụng đâu.”
Tề Thục Lan đã hoang mang tới mức suy nghĩ không thông nữa: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”
Nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng: “Cha cũng không hiểu cơ thể nữ nhân các con lắm, có điều cha nghĩ cần phải hút bớt sữa ra mới được.”
Nhưng mà, tình hình bây giờ, Đại Tỷ Nhi không có ở đây, còn có ai có thể hút sữa ra cho nàng được chứ?
Tề Thục Lan vẫn đang hoang mang thì nghe thấy nam nhân trước mặt do dự nói: “Lan Nhi, Lan Nhi, nếu như con tin tưởng cha, chi bằng, để cha… giúp con?”
Cha?! Giúp mình? Cũng chính là nói, cha muốn giúp mình hút sữa…
Không được! Quả thật là… quá hồ đồ! Quả thật là dâm loạn!
Tề Thục Lan cắn cánh môi, lắc đầu liên tục.
Nam nhân thở dài rồi phân tích cho nàng nghe: “Bây giờ cũng không phải đang ở trong phủ, con đi đâu tìm người giúp con? Nếu không sớm hút sữa ra, hong khô y phục, đợi lát nữa trên y phục sẽ lưu lại vết tích đó. Con có mang theo y phục để thay không?”
Tề Thục Lan lại lắc đầu. Vốn nghĩ chỉ ra ngoài nửa ngày sẽ trở về phủ, nên màng mới không chuẩn bị y phục mang theo.
Xem ra, trước mắt chỉ có cách của cha nói là khả thi. Hơn nữa, người có thể giúp mình mà không nói ra ngoài cũng chỉ có cha thôi.
Lại nghĩ thêm, cha cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi của mình, nếu như cha có tà niệm, mấy ngày trước khi ở trong hầu phủ hoàn toàn có thể cưỡng chế ra tay với mình rồi, hà tất phải đợi tới hôm nay ở trong chùa này chứ.
Huống hồ... Nếu như thật sự là cha giúp, nàng cũng không phản đối tới như thế.