Tề Thục Lan đỡ bụng bầu đang đứng tưới hoa trong viện nhỏ của mình liền nghe thấy bên ngoài vô cùng huyên náo.
Sau đêm tân hôn thống khổ vô cùng không nói thành lời đó, thế tử quả nhiên như lời nói lúc trước, không còn động tới nàng nữa. Sau đó nàng mới biết, đêm đó thế tử ra khỏi phòng tân hôn, đảo mắt liền đẩy cửa vào phòng ngủ chung của nha hoàn, chọn hai người thuận mắt nhất, cùng nhau lăn lộn trên giường, tất cả đều gặp may, được thu nhận làm tiểu thiếp.
Còn nàng nhẹ nhàng thở phào chưa được bao lâu, lại vào một đêm kia phát hiện mình mang thai rồi. Không biết đây là may mắn hay bất hạnh, thế tử mặc dù không còn tới quấy rầy nàng nữa, trưởng công chúa lại trông chừng rất nghiêm. Phải biết thế tử dẫn theo hai tiểu thiếp kia náo loạn ở tây viện không ra thể thống gì, thanh thiên bạch nhật nói lời dâm ô phóng đãng, trưởng công chúa liền ban ân điển, để nàng dọn tới một phòng cạnh hoa viên gần tây viện, sợ làm kinh động tới thai khí của nàng.
Biên giới phía bắc lại náo loạn, Trấn Bắc Hầu sớm đã quay lại sa trường, cứ như thế tới hôm nay cũng đã được hơn nửa năm rồi.
Những ngày trước đây, Thanh Thanh nói với nàng, trận chiến nơi biên cảnh đại thắng, Hầu gia không chừng có thể trở lại kinh thành rồi. Vô số những gợn sóng trong lòng nàng vậy mà ngay lập tức liền cuộn trào lên.
Trấn Bắc Hầu, cha chồng anh dũng tuấn mỹ của nàng có thể về lại phủ rồi sao?
Nhớ tới ngày dâng trà hôm đó, hắn đứng trước cửa hoa đình cười với nàng, khiến cho gió tuyết trong cả ngày đông đều tan biến như mùa xuân. Tề Thục Lan chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó đang nảy nở, thậm chí trong đêm khuya tĩnh mịch, nàng yên lặng nhớ lại nụ cười đó, không khỏi chua xót nghĩ: Tại sao mình lại gả cho thế tử Trấn Bắc Hầu, mà không phải là gả cho Trấn Bắc Hầu chứ?
Nhưng thân là tiểu thư thế gia, ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy chỉ có thể giấu trong lòng, chỉ cần nghĩ tới ngay lập tức sẽ đè nó xuống. Nghe nói hai mươi năm trước, khi Đới Thời Phi còn là thiếu niên chính là tình lang trong mộng của tất cả những thiếu nữ hoài xuân trong kinh thành. Cũng như trong dự liệu được hoàng gia định hôn, trở thành rể hiền cưỡi rồng của trưởng công chúa.
Tới hôm nay nhắc tới, các nữ quyến vẫn không thể quên phong thái tuấn dật của Đới Thời Phi. nếu như không phải Đới Thời Phi thường xuyên trấn thủ biên giới, khống chế bản thân quá nghiêm, mà trưởng công chúa cũng hà khắc, khắt khe, chỉ sợ nha hoàn trong phủ có ý muốn trèo lên giường Hầu gia đã chen chúc vỡ đầu rồi.
Đới Thời Phi suy nhược nằm trên giường, nửa tình nửa mê, cảm giác như có một vị thuốc đắng ngấm vào giữa môi, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, đối diện với đôi mắt lo lắng ân cần của nữ nhân trẻ tuổi.
“Con… con dâu, là con sao!”
Đới Thời Phi cười khổ, mình bị thương nơi chiến trường trở về, trưởng công chúa chăm sóc suốt mấy ngày, nhìn thấy hắn trọng thương khó khỏi, quả quyết vội vàng vào cung. Nghe thuộc hạ nói, là vì chuyện chức vị thế tử khiến hoàng thượng trúng gió.
Mà thế tử vốn cũng chẳng có mấy phần tình cảm cha con với hắn, cũng sớm đã vứt bỏ gánh nặng này rồi, cũng lười tới thăm hỏi. Người trong hầu phủ đều theo chiều gió, đoán thế tử cách chức vị thừa tự còn không xa nữa đều vội tới đông viện nịnh bợ. Nơi tây viện lạnh lẽo này của hắn, ngoài mấy thủ hạ trong quân doanh theo tới thì đúng là đến cả bóng một người hầu cũng không thấy.
Nhưng mà, một người đang mang thai sáu tháng như nàng lại vào lúc này không sợ đắc tội thế tử, không ngại cực khổ tự mình xuống bếp nấu thuốc, bưng tới bón cho hắn.
Đới Thời Phi nhìn khuôn mặt dịu dàng của nữ nhân trước mắt, định thần lại, ngồi dậy uống nốt chỗ thuốc trong bát, thở dài nói: “Lan nhi.”
Cảm nhận được nữ nhân trước mặt nghe thấy hơi kinh ngạc, hắn liền để lộ nét mặt tươi cười rất lâu chưa có ai nhìn thấy: “Cha có thể gọi con như vậy không, Lan nhi?”
Tề Thục Lan tim đột nhiên đập rất nhanh, nàng nỗ lực bình tĩnh trở lại: “Cha gọi Lan nhi như thế nào cũng được.”