Tề Thục Lan nàng bây giờ rơi xuống nơi cát bụi này, sau này có thể yên ổn cắm rễ ở đây sao?
Nghe thấy bên ngoài nước mưa rơi xuống lá chuối, tí tách tí tách, càng ngày càng làm nổi lên sự yên tĩnh trong viện đình này.
Nàng ngây người, cảm giác huân hương trong phòng bức bối, liền muốn đi ra mở cửa sổ.
Tay nàng còn chưa chạm vào song cửa, sau lưng đột nhiên nóng rực, bị người nào đó ôm chặt vào lòng, sự nóng bỏng của bờ ngực giống như từ bốn phương tám hướng bao vây lấy nàng.
“Đừng mở cửa, nước mưa bên ngoài sẽ bắn vào, nàng sẽ bị lạnh đó.”
Nàng dường như gật đầu ngay lập tức, vội vàng quấn quýt hôn hắn, để hắn ép mình lên tường, vuốt loạn mái tóc của nàng, vứt chiếc trâm nhỏ của nàng xuống đất.
Nhưng khi bị ôm lên giường, nàng lại vội vàng tỉnh ngộ: “Không được… Đây là phòng ngủ của người ta…. sẽ bị nghe thấy. Nếu như bị phụ mẫu biết được phải làm sao…”
Khuê phòng của nàng vẫn được bày biện như trước kia. Trên tủ sách bằng gỗ tử đàn bày tứ bảo bút mực giấy nghiên, trên bàn trang điểm bằng gỗ lê bày gương và đồ trang sức. Một chiếc giường nhỏ có rèm che nhạt màu, mặc dù buông xuống nhưng cũng chẳng che được quang cảnh trên giường.
Nam nhân lại vô cùng hứng thú muốn thử, không chút do dự cởi y phục nàng, thuận theo cổ nàng hôn xuống dưới: “Chính vì là khuê phòng của nàng, ta mới muốn tới đó.”
Vừa chớp mắt hắn đã lột sạch y phục trên người nàng, cùng nàng trần trụi lăn lên trên giường nhỏ. Hắn khép hai chân nàng lại, thả cự vật dưới hông mình cắm vào khe giữa hai chân nàng, không ngừng ma sát.
Trơn mịn ẩm ướt….
Tề Thục Lan bị hắn ngậm cắn hai đầu v*, đầu óc nhanh chóng trống rỗng, quên mất mình đang ở nơi nào: “Ummmm…. chàng nhanh chút, nhanh tiến vào đi….”
Nam nhân vốn vùi đầu giữa bầu ngực vểnh cao của nàng, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, hắn liếm liếm khóe miệng, chơi trò biết rõ còn cố hỏi: “Tiến vào đâu?”
Nàng cười mắng hắn một câu, nhớ ra đây là địa bàn của mình, nàng không cam tâm bị hắn trêu chọc. Nàng lập tức nhanh chóng giãy ra, lật người lại, to gan ngồi lên trên người hắn.
Dương v*t to lớn cứng rắn đang đứng thẳng cọ vào khe mông nàng, ẩm ướt khó nhịn. Tề Thục Lan chống lên đùi hắn, chậm rãi nhấp nhô lên xuống, nàng dùng sự mềm mại của mình ma sát cứng rắn kia của hắn, một lòng muốn trêu chọc hắn mất đi sự nhẫn nại, chủ động cắm vào trong cơ thể mình.
Nam nhân cũng dứt khoát buông thả dục vọng của mình, hắn nâng eo nàng lên, để hoa huy*t nàng nhắm chuẩn dương v*t của mình, sau đó buông lỏng tay để nàng đột nhiên ngồi xuống, thành thục đỉnh vào trong thông đạo ướt đẫm đó.
Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc dục vọng chưa được thỏa mãn.
Tề Thục Lan nhớ lại những động tác của nữ tử mà nàng đã nhìn thấy trước đây khi ở lầu tối, sau đó khẩn thiết lắc eo.
Có thể cảm nhận được cự bổng nóng rực cứng rắn đó của nam nhân đâm chọc trong cơ thể nàng, để mặc nàng bao bọc lấy nó, hút lấy nó, kẹp chặt lấy nó. Nam nhân nằm dưới người nàng, nhàn nhã lại sủng nịnh nhìn nàng, cổ vũ nàng tự tìm kiếm càng nhiều thú vui hơn nữa.
Ý muốn chơi đùa của nàng càng dâng lên nhiều hơn, hai chân nàng chống đỡ cơ thể, hơi hơi thay đổi góc độ, nàng ngẩng cổ ra phía sau, cơ thể vẫn nhấp nhô hút lấy hắn.
Hơi thở nam nhân cũng dần thay đổi theo tiết tấu của nàng. Cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ cơ thể hắn khiến nàng vô cùng hưng phấn, eo nhỏ cũng lắc lư nhanh hơn.
Đới Thời Phi thấy nữ nhân cưỡi trên người mình uốn éo, cơ thể vốn đã dục hỏa đốt người rồi, lúc này hắn càng thêm hứng chí bừng bừng. Hắn cũng không gấp gáp, bỗng nhiên giơ tay nhặt lên y bào bên cạnh giường, sờ được một túi thơm nhỏ bên trong rồi nhét vào trong tay nàng.
Dưới ánh mắt dâm dục tràn trề của nam nhân ấy, nàng nhận lấy túi thơm đó, tò mò mở ra nhìn thử: Bên trong là hai cái kẹp màu hồng nho nhỏ, ở phía đuôi kẹp thì có tơ lụa tinh xảo rũ xuống.
Nàng không biết nó là gì: “Đây là cái gì? Là kẹp nhỏ sao?”
Nam nhân lấy một cái trong đó ra, vân vê trong tay một chút, sau đó hắn bỗng nhiên nắm lấy một bên ngực yêu mị của nàng, nhẹ nhàng kẹp cái kẹp đó lên đầu v* nàng.
đầu v* mẫn cảm vốn bị hắn cắn đã sưng lên, lúc này bỗng dưng bị kẹp lấy, sự đau đớn và khoái cảm như dòng điện nhỏ lập tức truyền đi khắp người nàng.
“Aaaaaaaaaa… ” nàng không nhịn được hét lên thành tiếng.
Đới Thời Phi cảm nhận được thông đạo vốn đang kẹp chặt lấy cự bổng của mình đột nhiên co rút mạnh mẽ, dường như muốn vặn mở chốt tinh của hắn ra. Nữ nhân này thật là một ưu vật mẫn cảm.
“Mấy ngày trước có người tặng ta một bức xuân cung đồ, liền nhớ tới đồ chơi nhỏ này, nên mới tìm mang tới đây.” Hắn tỏ ý muốn nàng kẹp nốt cái còn lại lên: “Ta nhớ Lan Nhi của ta có ngực sữa như tuyết, kẹp cái này lên, cưỡi lên trên người ta, ngực sữa rong ruổi lay động, phối hợp với sợi tơ hồng lay động này, nhất định là đẹp không gì sánh bằng….”
Thấy nàng đỏ mặt ngại ngùng, chần chừ không kẹp lên, hắn liền ngồi dậy nắm lấy một bên vú kia của nàng rồi ôn tồn vân vê nó, hắn ôm nàng nhẹ nhàng luận động, để thông đạo nàng cảm nhận được sự đâm cắm của hắn trong cơ thể, nhẹ nhàng gầm bên tai nàng, thúc giục dỗ dành nàng: “Bảo bối, đầu v* con kẹp cái này lên, bên dưới vô cùng chặt… Nhanh kẹp nốt lên bên ngực còn lại đi cho ta xem, phu quân muốn yêu thương nàng thật tốt…”