• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một màn này xảy ra quá đột ngột, Tề Thục Lan vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi vừa nãy mà ngây người, mắt mở to nhìn người vừa tới không nói nên lời.

Ánh đèn lập lòe, nam nhân đứng bên giường cười cười tỏ ý xin lỗi nàng: “Chỉ trách cha không tốt, trong thành có người mang thư khẩn cấp tới, nhất thời chậm trễ, lần này tới muộn rồi, Lan Nhi đừng sợ.”

Tề Thục Lan lúc này mới cảm nhận được chân tay có thể cử động, nàng lập tức nhào vào trong lòng hắn, nước mắt lập tức trào ra: “Con còn nghĩ rằng cha chán ghét vứt bỏ con rồi, để con tự mình ở đây tự sinh tự diệt chứ……. huhuhu… ”

“Xuỵt ” Nam nhân chỉ chỉ ra ngoài cửa, tỏ ý muốn nàng nhỏ tiếng: “Người bên ngoài vừa nãy bị dụ ra chỗ khác một lát, có lẽ giờ đã quay lại rồi. Xem ra công chúa quyết tâm muốn con qua đêm ở đây rồi, hahaha.”

Đới Thời Phi nhìn nhìn thế tử hôn mê nằm trên giường, không khỏi tự mình lẩm bẩm: “Bà ấy cũng là tự mình lãng phí tâm tư mà thôi… ”

Tề Thục Lan không hiểu ý nghĩa lời này của hắn, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Đới Thời Phi mặc dù trong lòng đã có kế sách rồi, nhưng dù sao chuyện liên quan tới dung đình, sau khi do dự cũng không tiết lộ với nàng, chỉ cười nói: “Lan Nhi chỉ cần tin tưởng cha, được không?”

Nữ tử dựa vào trong lòng hắn, vừa nãy tay chân bị dọa mềm nhũn dần dần hồi phục sức lực, nàng túm lấy vạt áo hắn, than nhẹ: “Con không tin cha thì còn có thể tin ai chứ.”

Đêm nay khiến nàng bị dọa sợ phải chịu ủy khuất, còn suýt nữa bị thế tử kia làm vấy bẩn, Đới Thời Phi vô cùng hối lỗi, chỉ ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của nàng không ngừng an ủi. Nhưng khi nói chuyện lại không khỏi suy tư tới tin tức bắc cảnh đột ngột truyền tới vừa nãy, trong lòng càng trầm trọng hơn.

Tề Thục Lan thấy hắn hình như không yên lòng, càng thêm ủy khuất: “Vậy, vậy tối nay phải làm sao mới được? Trưởng công chúa phái người ở bên ngoài canh giữ cả đêm, hiển nhiên là muốn con và…” Nàng chán ghét liếc thế tử đang hôn mê bên cạnh một cái: “Muốn con và hắn hợp phòng. Đừng nói con không thể trở về phòng của mình, nếu như bọn họ không nghe thấy động tĩnh gì, cho dù hôm nay trở về, chỉ sợ ngày mai lại bắt con tới…”

Lại thấy nam nhân cúi đầu mỉm cười với nàng: “Thế nên, không phải là cha tới rồi hay sao, tới cùng con làm ra động tĩnh không phải được rồi sao?”

Trong phòng này? Ngày bên cạnh thế tử đang hôn mê sao?

Tề Thục Lan vội vàng lắc đầu: “Nhưng mà, lỡ như hắn tỉnh lại nghe thấy thì sao?”

Nam nhân lại nháy mắt tỏ ý chẳng sao hết: “Mê dược này đến cả ngựa ở bắc cảnh cũng sẽ ngã ra mê man, tới sáng mai hắn cũng không thể tỉnh lại đâu. Thế nào? Nếu Lan Nhi con không thích, cha sẽ nghĩ cách khác.”

“Chỉ là…” Nam nhân ôm lấy nàng, hạ thân cứng rắn nhẹ nhàng ma sát lên bụng nhỏ của nàng: “Ban ngày ở trong hồ còn chưa tận hứng, lúc này trong lòng cha lại đang lo nghĩ chuyện trong triều, chỉ muốn tiến vào trong Lan Nhi, giải tỏa một chút mới được.”

Cách một lớp y phục, bụng nhỏ của nàng bị dương v*t của hắn đâm chọc, lập tức khơi dậy tình dục của nàng.

Huống hồ, thế tử hôn mê bên cạnh khiến nàng tự nhiên này sinh một loại khoái cảm báo thù sảng khoái…. Mặc dù không rực rỡ, nhưng lại khiến nàng vui vẻ muốn thử.

Nàng liền ngẩng đầu lên dâng hiến đôi môi mình, nam nhân nhận được sự đồng ý của nàng, lập tức ôm ngang nàng lên, đặt lên trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK