Mưa rơi tí tách xuống tán ô, tầm nhìn của Tề Thục Lan bị ô che khuất, không nhìn thấy phía trước, chỉ đành nhìn chằm chằm xuống chân mình và hắn.
Nam nhân đi đôi giày vân màu đen, bước đi rất vững vàng, có thể nhìn ra được phía dưới lớp y bào kia là đôi chân dài rắn chắc. Hơn nữa, vạt y bào phía dưới không tránh khỏi bị nước mưa làm ướt, hình dạng dưới hông hắn cũng dần dần lộ rõ ra rồi.
Tề Thục Lan hơi giật mình: Nơi đó của Hầu gia lúc này rõ ràng đang ngẩng đầu lên, dường như đã muốn dựng thẳng lên rồi.
Nàng lập tức quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp nữa.
Nhưng mà, bây giờ cha đang đi cùng mình mà, lẽ nào là do mình nên mới…? Tề Thục Lan âm thầm nghĩ ngợi.
Lúc này, nam nhân đã thu ô lại rồi, dẫn nàng bước vào trong phòng, đồng thời đóng cửa lại.
“Tới rồi.” Nam nhân nở nụ cười với nàng, gạt gạt nước mưa trên tay: “Đây là nơi ở của cha, cha là người trong quân doanh nên khá là tùy tiện, không hiểu cách trang trí phòng, nơi này có chút thô kệch, Lan Nhi đừng chê cười.”
Tề Thục Lan nhìn xung quanh rồi đánh giá căn phòng này.
Không phải như những lời khiêm tốn mà cha nói, nơi này thực tế bố trí rất tinh tế. Trên tường treo bội kiếm, thể hiện được khí thế dũng mãnh của chủ nhân; trên tủ thì lại bày sách và đá vàng điêu khắc khá tinh tế, thể hiện được phong cách nho nhã. Nơi này vô cùng sạch sẽ trong lành, không quá xa xỉ nhưng lại thể hiện được phẩm vị của chủ nhân nơi này.
Tề Thục Lan thầm khen ngợi: Hầu gia quả nhiên là tử đệ thế gia, hoàn toàn không giống với những người lỗ mãng trong quân doanh.
Nàng nhìn về một bên phòng, cửa ngăn phòng đó có rèm che màu xanh đậm đang buông xuống, che chắn tất cả mọi chuyện trong phòng, nàng không nhìn được bố trí ở bên trong.
Hai người hầu bỗng gõ cửa: “Hầu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.”
Tề Thục Lan hoang mang, mình đang mặc y phục ướt đẫm đứng trong phòng cha, còn ra thể thống gì nữa chứ! Bị người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào?
Nam nhân quay đầu nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của nàng, nở nụ cười, tỏ ý bảo nàng trốn vào sau tấm màn che kia.
Tề Thục Lan vội vàng chạy vào trong, chỉ thấy bên trong đặt một chiếc giường khắc hoa rất rộng, rèm lụa buông xuống, sạp nhỏ bên cạnh không trang trí quá nhiều, nhưng lại rất tương xứng hài hòa với chăn gối trên giường.
Đây là nơi mà cha thường ngủ…
Nàng đang ngây người nhìn về chiếc giường rộng lớn kia, nam nhân đã vén màn chậm rãi tiến vào rồi. Tề Thục Lan vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng đã không kịp nữa rồi, nam nhân cười nói: “Lan Nhi buồn ngủ rồi sao? Vừa nãy trốn trong núi giả đó ấm thầm khóc, lại đi lâu như vậy, hẳn là đã mệt rồi.
Con đi tắm trước đi, mau chóng thay bộ y phục ướt đó ra, nếu không sẽ bị cảm đó.”
“Tắm? Ở đây?” Tề Thục Lan mở to mắt nhìn hắn.
Nam nhân dường như không cảm thấy có gì bất ổn: “Thùng tắm ở sau tấm bình phong, con mau đi đi. Nơi này không có y phục nữ nhân, lát nữa mặc tạm y phục của cha đi. Đợi cha sai người tới đông viện lấy y phục sạch cho con, con đợi mưa tạnh rồi hãy trở về.”
Tề Thục Lan vội vàng lắc đầu: “Không cần đi lấy y phục đâu, đợi bộ này khô rồi, con mặc lại là được.”
Nam nhân vỗ vỗ lên vai nàng an ủi: “Không cần lo sẽ có người biết, cha sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Hắn dẫn nàng ra phía sau bình phong, đi tới bên cạnh thùng tắm, ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc: “Lan Nhi tự mình tắm sao, có cần người hầu hạ không?”
Tề Thục Lan đỏ mặt, gật đầu như gà mổ thóc: “Lan Nhi tự mình có thể tắm! Không cần người khác hầu hạ!”
Nàng ngước mắt nhìn thấy y phục hắn cũng ướt rồi, không nhịn được mở lời: “Y phục của cha cũng ướt rồi, nước tắm này bị Lan Nhi dùng rồi, cha làm sao tắm đây?”