Tên biến thái cũng bước nhanh theo tiến độ của nữ sinh nọ. Biết rõ mục đích, cô phát hoảng, ôm chặt balo chạy hết tốc lực.
Nhưng không may, tên biến thái nhanh chóng đã phát hiện cô đang có ý định chạy trốn. Hắn chạy theo, chớp mắt đã chộp được cô.
Nữ sinh điếng người. Vị trí cô đứng lúc này chỉ cách Hạo Thiên 3 mét. Nhưng anh đứng sau bờ tường từ ngõ đi ra nên cả cô gái lẫn tên biến thái đều không nhìn thấy.
Hạo Thiên như tỉnh hẳn rượu, lập tức cất điện thoại định xông ra giải cứu mỹ nhân. Đột nhiên, tình cảnh trước mặt khiến anh phải thốt lên: What the f*ck?
Nữ sinh không hề hoảng hốt, quay lại nở một nụ cười rất tươi với tên biến thái kia. Hắn hơi rùng mình, sao cô ta không la lên, lại còn cười tươi nữa chứ. Trời tối như thế này, mẹ ơi, hay là hắn gặp ma?
Nhưng hắn sờ được vai cô mà, rõ ràng không phải ma.
- Đi vui vẻ với anh không em gái?
Tên biến thái sờ soạng lên xương quai xanh của cô nàng, cười khả ố.
- Ayzo, thật là, anh thẳng thắn quá đấy. - Cô gái hất tóc mái lên, đánh vào ngực tên kia trách móc. - Nhưng mà bây giờ em có khách rồi, anh ta chờ từ chiều đến giờ. Hay là anh ở đây đợi em, tên kia nhìn mặt đã biết yếu, tính cả thời gian cởi quần áo được tầm 15 phút chứ mấy. Hai mươi phút sau em quay lại, nhaa.
- Hả? Cô là “người trong ngành” à? - Tên biến thái mặt như bổ làm đôi.
- Sao thái độ anh lại khác thế? Người trong ngành thì sao? Anh khinh đấy à? - Cô gái nhăn mày, xoắn ống tay áo lên.
- Không không. - Hắn lắc đầu liên tục như bị kéo dài dây cót.
Tên biến thái mặt nhão hơn ngực của gái ngành về hưu, nói thầm:
- À...mẹ ơi bây giờ gái ngành cũng lại thích hóa trang thành nữ sinh để kiếm khách nữa...
Nữ sinh nọ ngó nghiêng, bỗng thấy Hạo Thiên đang thập thò phía sau bức tường, vội vã chạy đến khoác vai anh:
- Ayzooo, tình yêu đợi có lâu không? Nãy em phải tiếp 3 4 khách nên hơi mệt mỏi rồi ý, lát nữa nhẹ nhàng một chút nhaa.
Cô nháy mắt, Hạo Thiên trợn tròn nhìn cô, vô thức gật đầu.
Cô gái nhảy lên hôn chụt một phát vào má Hạo Thiên khiến anh tỉnh hẳn. Tay chân mềm nhũn để cô tự do điều khiển.
Cô cười tươi, quay người đi cùng Hạo Thiên, ngoái lại nói với tên biến thái:
- Anhhh! Như thỏa thuận của chúng mình vừa nãy nhé! Em đi trước đây hihi!!
Tên biến thái vội vàng chạy phọt cả rắm. Trời ơi may quá, nếu rơi vào tay của gái ngành là hắn không thoát nổi mất.
Cô gái đi cùng Hạo Thiên đến một gốc cây cách đó không xa. Cô buông cánh tay anh ra, gãi đầu lí nhí:
- Xin lỗi anh nhé...em...em chỉ mượn anh để giải vây thôi, em xin lỗi ạ.
Hạo Thiên hồn vẫn nửa mất nửa còn, nụ cười nhăn như đít khỉ:
- Con gái bây giờ...lại có kiểu giải vây như thế này à?
Cô ngước lên nhìn, cười ngại ngùng rồi lại cúi xuống. Trời ơi, mất mặt quá!!
- Em xin lỗi anh, nếu anh có bạn gái rồi thì em cũng xin lỗi cả chị ấy nữa. Em...em cũng chỉ là trong tình huống khẩn cấp...
- Anh chưa có bạn gái. - Hạo Thiên cắt lời nữ sinh nọ.
- À...dạ...
- Em tên là gì thế?
- Em tên là Hạ An. Còn anh?
- Anh là Trịnh Hạo Thiên.
Nét mặt Hạ An thoáng chút hoảng hốt, lắp bắp:
- Anh là Trịnh Hạo Thiên thật sao?
Hạo Thiên mỉm cười rút trong túi áo ra chiếc thẻ học sinh năm đó, đưa cho cô. Trùng hợp thật, hôm nay về thăm trường nên tiện tay để vào luôn.
Hạ An run run cầm tấm thẻ học sinh đã hơi cũ kĩ, nhìn rõ khuôn mặt người trên tấm thẻ, rồi lại ngước lên nhìn anh.
- Anh đúng là Trịnh Hạo Thiên thật rồi. Em không mơ đúng không?
- Nãy em hôn má anh, em có cảm thấy là mơ không? - Hạo Thiên cười chọc ghẹo.
Hạ An vẫn như không tin mình vừa hôn má một trong tứ đại mỹ nam của trường bao nhiêu năm qua. Hơn nữa, Hạo Thiên còn là hội phó hội học sinh, trong văn phòng trường vẫn còn treo ảnh của Dương Hàn Phong, anh và Minh Khang như để kỉ niệm một thế hệ xuất sắc. Không như Dương Hàn Phong, Hạo Thiên tham ra rất nhiều thể loại như đội tuyển học sinh giỏi, thể thao, câu lạc bộ...nên được quảng bá rất rầm rộ.
Hạ An vốn rất thích vẻ trầm ổn của hội trưởng Dương Hàn Phong. Cô thích ngắm nhìn ảnh hắn mỗi khi lên văn phòng trường lấy sổ sách và mơ ước sẽ được gặp hắn ở ngoài đời.
Nhưng hôm nay cô lại gặp hội phó, nụ cười của Hạo Thiên đã làm sự ngưỡng mộ vẻ trầm ổn của Dương Hàn Phong bay đi đâu mất.
Mẹ ơi, đẹp trai quáaaa!
- Em đang nghĩ gì đấy? - Hạo Thiên xua xua tay trước mặt Hạ An khiến cô trở về từ một mớ mơ mộng.
- Không ạ. - Hạ An cười tươi, lắc đầu.
- Em là con gái, đi học về khuya như thế này rất nguy hiểm. Không có ai đi cùng em sao?
- Có chứ, nhưng đến ngõ này là em đi một mình thôi. Nhà em cách đây cũng không xa.
- Chepp, lần sau đem theo những dụng cụ cần thiết như bình xịt hơi cay hoặc là gậy điện để khi gặp phải những tình huống như hôm nay thì giải quyết hắn luôn. Cách hôm nay của em...liều quá.
- Dạ, em biết rồi.
Hạ An chỉ về con đường nhỏ lập lòe ánh điện bên kia đường:
- Đi hết con đường đó là về đến nhà em. Thôi không làm mất thời gian của anh nữa, em về nhé.
- Để anh đưa em về. - Hạo Thiên cầm lấy balo của cô. - Anh cầm cho.
- Như thế...có tiện không?
- Không sao, anh rảnh mà.
Cô cười tươi, bước chầm chậm lên trước. Hạo Thiên khoác balo của cô lên một vai, chậm chạp bước theo sau.
- Ái chà, quán ăn vặt này vẫn đông khách như hồi anh vẫn còn đi học. - Hạo Thiên mỉm cười nhìn vào một quán hàng bên đường.
- Anh cũng hay ăn ở đó sao? - Ánh mắt Hạ An lấp lánh như sao băng. Cô không ngờ Hạo Thiên cũng ăn vặt ở một quán vỉa hè.
- À...đúng rồi. Đồ ăn rất ngon mà. - Anh ậm ừ gật đầu cười. Chỉ là những hôm bắt mấy thằng loắt choắt hay trốn học ngồi ở đây thôi, chứ anh chưa dám ăn đồ vỉa hè bao giờ.
- Vậy coi như trả ơn, dịp khác em mời anh ăn nhé! - Hạ An cười tít mắt.
Hạo Thiên giống như bị hút chặt vào nụ cười đó. Anh mỉm cười nhìn cô không rời nửa bước. Hạ An vừa có nét nhí nhảnh, hồn nhiên, lại vừa có nét tự lập, mạnh mẽ...
Rất giống như Vy Khánh năm ấy...
*
Một buổi sáng Thượng Hải khô lạnh, sương mù dày đặc. Một chiếc xe đạp màu vàng tươi vượt sương gió cùng ly cà phê đựng trong cốc giữ nhiệt như muốn bật nắp để bốc khói tỏa cùng làn sương. Dương Hàn Phong hì hục đạp xe đến biệt thự của Hàn Thị để giao cà phê cho Hàn Thiếu Vy.
Điều đáng nói ở đây là...cô đâu có đặt cà phê?
Đến cổng biệt thự, Dương Hàn Phong rút điện thoại ra, gọi cho cô. Trong lòng vui sướng tửng tưng. Bảy giờ rồi, chắc cô dậy rồi chứ nhỉ?
Hàn Thiếu Vy đang chải tóc trước gương, vui vẻ ngắm nghía mái tóc mới của mình. Hôm qua cô đi sửa lại tóc, ngoài công đoạn cắt tỉa cho gọn gàng cô còn nhuộm đen lại tóc nữa, trông đáng yêu biết bao nhiêu.
Renggg...rengggg...
Chuông điện thoại reo, Hàn Thiếu Vy nhấc máy, là số lạ.
- Quẩy? Ai thế?
- Xin chào cô, tôi là nhân viên giao cà phê cho cô này, cô xuống nhà nhận hàng có được không?
- Sao cơ? Tôi nhớ có gọi cà phê đâu nhỉ? - Hàn Thiếu Vy thắc mắc. Cô vừa ngủ dậy mà?
- À, có một người đàn ông đặt đấy. Anh ta nói đến địa chỉ này rồi gọi số điện thoại này sẽ có người xuống lấy. - Dương Hàn Phong nhún vai bịa chuyện.
- Vậy sao? Đợi tôi một chút...
Hàn Thiếu Vy vẫn mơ mơ màng màng, xỏ dép chạy xuống dưới nhà. Chẳng lẽ anh trai cô gọi à? Lần đầu thấy anh ấy gọi cà phê ngoài quán đó nha?
- Tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Người giúp việc trong nhà thấy Hàn Thiếu Vy chạy xuống thì không khỏi ngạc nhiên. Bình thường giúp việc chỉ làm vào buổi sáng và đến từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa rồi ra về lúc bảy rưỡi. Vì thế nên bà không khỏi thắc mắc, anh em nhà họ có bao giờ dậy trước tám giờ đâu?
- À, cháu đi lấy ít đồ, ở ngoài cổng này thôi. - Hàn Thiếu Vy cười tươi.
- Để tôi đi lấy cho tiểu thư cứ lên phòng ngủ lúc nữa đi...
- Dạ thôi không phiền dì nữa, cháu tự đi lấy cũng được mà. Coi như là thể dục buổi sáng, hihi...
- Vậy...cô đi cẩn thận nhé.
- Vâng!
Hàn Thiếu Vy tung tăng chạy ra cổng, đập vào mặt cô là chiếc xe đạp vàng chóe cùng bộ quần áo đồng bóng mà shipper đang mặc. Cô rụt rè chạy tới, chào:
- Hi, anh là người tới để giao cà phê đúng không?
Dương Hàn Phong tháo mũ, cởi khẩu trang, cười mồm rộng đến mang tai:
- Chào cô!!
- Là anh??? - Hàn Thiếu Vy buột miệng nói lớn. Gì vậy trời?