- Thả tôi xuống!
- Ngồi im!
- Tôi đâu có ngồi, là anh bế tôi đó chứ! Cho tôi xuống đi! - Nó phân bua.
- Im lặng.
Hắn bế nó vào đến nhà, đặt nó ngồi trên sofa. Cảnh tượng ấy thu gọn vào trong mắt của người phụ nữ đứng trên tầng hai. Một nụ cười tươi nở trên môi bà ấy...
Tiếng giày cao gót lộp cộp trên bậc thang, Hàn Phong nhìn lên. Hắn bất ngờ đến nỗi, tay đang cởi giày cho nó liền buông thõng ra. Nó cũng nhìn lên...Rồi giật mình kinh hãi. Sao lại...
Người phụ nữ ấy cười nhẹ nhàng:
- Hàn Phong, lâu rồi không gặp con!
- Mẹ...
Hắn nhăn nhó chào. Trốn đến nước này mà mama tổng quản của hắn vẫn lùng ra được. Thật là bá đạo mà!
- Hihi, Hàn Phong, con giỏi thật đấy, đi biệt tích, không nói cho ba mẹ một câu.
Bà ấy cười “hihi”.
- Mẹ à, con xin lỗi! - Hắn chán chường nói.
- Không có thời gian gặp mặt thì cũng phải gọi điện về một cái chứ. Con không thấy tội nghiệp mẹ con bay từ Pháp về đây à? - Mẹ hắn trách yêu.
- Vậy chỉ có mẹ về thôi à? Ba đâu? - Hắn nhìn quanh.
- Ông ấy không về đâu, đừng kiếm!
Bà ấy nói rồi quay sang nhìn nó làm nó giật mình. Load qua não với ánh mắt dò xét, mẹ hắn đủng đỉnh hỏi:
- Cô bé này là cô bé nghe điện thoại của con hôm qua hả?
- Vâng. - Hắn trả lời
- Xinh đẹp, ngoan ngoãn. - Bà ấy nhìn từ đầu xuống chân nó, phán ra bốn từ rất chi là đắt giá.
- Không như mẹ thấy đâu, con bé này mà ngoan cái nỗi gì! - Hắn bắt đầu nổi cơn nói xấu nó.
Mẹ hắn nhìn hắn tóe lửa:
- Im, xùy...
Rồi quay sang nó:
- Con gái, con tên là gì?
- Dạ, Mạch Vy Khánh ạ.
- Tên đẹp nhợ. Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, 16 tuổi.
- Vậy là kém Hàn Phong nhà bác một tuổi thôi à? Đẹp, đẹp! - Bà ấy đắc chí.
Nó cười gượng, ánh mắt cầu cứu nhìn Dương Hàn Phong. Hắn cười nửa miệng nhưng không phải tỏ thái độ. Mà là nụ cười vui vẻ.
- Đây là mẹ tôi, tên Từ Vân Thư.
Nó gật đầu, nhìn bà Vân Thư cười nhẹ. Bà ấy cũng xoa đầu nó, thích thú nói:
- Vậy bây giờ con sống ở đâu?
Dương Hàn Phong ngắt lời nó:
- Ở nhà này.
- Hả?? Tiến triển nhanh vậy à? - Bà Vâm Thư há hốc mồm, không ngờ con trai lại giỏi vậy. -.+
- Không, tại vì một sự cố không mong muốn nên con phải cho con bé này ở tạm nhà mình thôi. Tiến triển cái gì chứ, mẹ thật là...- Hắn chán nản lắc đầu, tuy vậy, tim hắn đập nhanh đến lạ làm hắn không kiểm soát được.
- Vậy à, thế mà ta cứ tưởng...
Nó xin phép bà Vân Thư lên phòng nghỉ, rồi mệt mỏi lê lên phòng. Nó rất bất ngờ khi mẹ hắn về đột ngột như vậy, làm nó có chút không tự nhiên. Tuy là mẹ hắn dễ thương thật đấy, nhưng nó vẫn thấy khoáng cách giữa nó và bà Vân Thư là rất xa.
Ở dưới nhà...
Bà Vân Thư vừa ăn táo vừa cười gian:
- Hàn Phong, con thật biết nhìn người. Ta thấy con bé này được lắm đấy. Có thể làm con dâu của ta.
Hắn đang ăn cam, phụt thẳng miếng cam đang cắn dở, nhí nhố trợn mắt hỏi bà Vân Thư:
- Cái gì? Không thể nào.
- Chính cái không thể mới thành cái có thể đấy. Ta nhìn thấy ánh mắt của con khi con nhìn nó. Đừng hòng qua mắt ta! - Bà cười, vắt chân chữ ngũ, tay vẫn cầm quả táo gặm gặm.
Dương Hàn Phong tim đập thình thịch, vội gỡ rối, giọng nói có phần ngượng ngập:
- Gì...gì chứ. Mẹ nhìn lầm rồi. Con mà thích nổi con bé đó á.
- Ta chưa hề nói con thích Vy Khánh nhé! Là con tự khai! - Bà cười nhẹ, trong nụ cười chứa đầy sự vui vẻ.
Dương Hàn Phong nuốt khan nước bọt một cái, mặt đỏ tận mang tai, vội chối đưa chối đẩy, tìm cách chuồn khỏi đây.
- Mẹ...! Con nói cho mẹ biết nhé, con không thích con bé đó đâu nên mẹ đừng tưởng bở. Thôi, con mệt rồi. Con đi nghỉ đây.
Hắn nói xong thì chạy tót lên tầng, bỏ mặc bà Vân Thư đứng cười tủm tỉm một mình:
- Con trai thật giỏi, tìm cho ta đứa con dâu tốt như vậy. Haha...
Tiếng cười của bà vang khắp nhà. Bà không vui sao được khi thằng con trai sống khép mình suốt 3 năm của bà bây giờ đã vui vẻ trở lại. Bà nghĩ sự góp mặt của cô bé Vy Khánh đó sẽ là một bước ngoặt khá lớn cho cuộc đời của Hàn Phong con bà.
_____
Chap này hơi ngắn với lại nội dung nhàm, cho nên Zy đã nghĩ ra một trò để chơi cho đỡ chán nè!
Chơi kể chuyện đi!
Bắt đầu nào! Zy trước nhé!
Tôi kể người nghe, đời Lan và Điệp một chuyện tình cay đắng...
Lúc tuổi còn thơ, Lan rủ Điệp nhảy dây nên lớn Điệp thành gay...
Tiếp nào!