Vừa bước vào văn phòng, Quách Quốc Chính liền bị tiếng ồn ào trong quản lý làm cho hoảng sợ, ông buồn bực nhìn các đòng nghiệp phòng kinh doanh, bon họ cũng tò mò nhìn vào phòng quản lý. Xem ra muốn tìm hiểu từ miệng bọn họ là không thể.
Ông rón rén mở cửa phòng quản lý. Ông nhớ rõ là hôm nay sẽ thảo luận về đối tượng hợp tác trong dự án ở Đào Viên sắp tới. Diệp Dĩnh Lam đã lên kế hoạch này được nửa năm, hôm nay sau khi ông xác nhận sẽ được tiến hành, không biết cô xử lý thế nào.
Nhìn qua khe cửa chỉ thấy Diệp Dĩnh Lam đang xoa hai tay, trừng mắt nhìn Phạm Hán Đình, hai người đang giương cung bạt kiếm, tình hình hết sức căng thẳng.
“Vì sao lại muốn thay đổi kiến trúc sư? Chúng ta và Cong ty kiến trúc thiết kế Tùng Lâm luôn là đối tác tốt, thiết kế của bọn họ vẫn thường được hoan nghênh trong các dự án của chúng ta, ví sao anh lại muốn thay đổi?” Diệp Dĩnh Lam vô thức đề cao thanh âm, vẻ mặt hoài nghi nhìn Phạm Hán Đình.
Phạm Hán Đình không để ý cầm cốc uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩnh Lam vì phẫn nộ mà hai gò má ửng hồng. Lửa giận dâng cao càng làm cô càng thêm đẹp diễm lệ, giống như đóa hoa hồng nở rộ, nhưng hắn dám nói với cô điều đó lúc này.
“Tôi đã xem qua một loạt tòa nhà mà họ đã thiết kế nhưng không thấy có gì mới. Tất cả đều làm theo các tác phẩm được bình bầu là nghệ thuật, nếu đúng như cô nói, dự án Đào Viên lần này mà thành công sẽ nâng cao thêm vị trí công ty chúng ta trong giớ xây dựng, thì tôi muốn thiết kế sẽ có sáng tạo mới, hy vọng có thể thu hút thêm nhiều người mua.” Phạm Hán Đình khép bản vẽ lại, đồng thời đẩy nó tới trước mặt Diệp Dĩnh Lam.
Diệp Dĩnh Lam nghẹn lời. Cô thừa nhận điều Phạm Hán Đình vừa nói cũng có lý. “Nhưng tôi đã nói chuyện với họ, các nhà thiết kế của họ cũng đã rất nỗ lực để hoàn thành bản thiết kê mới cho chúng ta, anh bây giờ nói đổi, danh dự của chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chúng ta có ký hợp đồng với họ sao?” Phạm Hán Đình ánh mắt mỉm cười nhìn Diệp Dĩnh Lam.
Diệp Dĩnh Lam cứng ngắc lắc đầu.
Phạm Hán Đình vừa lòng cười cười.
“Vậy thông báo với nhóm thiết kế của Tùng Lâm, nếu bọn họ không thể đưa ra một bản thiết kế tốt hơn, vậy các công ty thiết kế khác cũng sẽ được cho một cơ hội.” Phạm Hán Đình nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay trên mặt bàn: “Thật vui vì chúng ta đã có được ý kiến chung.”
Quách Quốc Chính nhẹ nhàng đóng cửa lại, xem ra hôm nay không có án xảy ra, ông lấy tay vuốt nhẹ ngực mình. Nhưng vì sao hai người bọn họ không thể cùng thảo luận công việc như vậy chứ? Cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau không phải tốt hơn sao? Đâu cần phải ầm ỹ như thế?
Nghe cấp dưới thông báo lại, mỗi cảnh như vậy đều cứ hai ngày sẽ trình diễn một lần.
Phạm Hán Đình duỗi người tiến lại gần Diệp Dĩnh Lam, mà Diệp Dĩnh Lam cũng không có ý lui xuống.
“Sắp nghỉ trưa rồi, lát nữa cùng nhau ăn cơm được không, tôi biết một quán ăn nhỏ ở gần đây cũng khá ngon.” Anh nghiêng người trên cửa sổ đề xuất mời Diệp Dĩnh Lam. “Xem như cám ơn cô mấy ngày nay đã tới hỗ trợ.”
“Không cần.” Diệp Dĩnh Lam không chút suy nghĩ bước về phía cửa.
Phạm Hán Đình tự cảm thấy mất mặt sờ sờ mũi. “Ai nha nha, bị nàng chán ghét…”
Diệp Dĩnh Lam vừa đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hứa Ngọc Bình, không suy nghĩ nhiều, cô liền đi lại gần.
“A Lam, cô không sao chứ? Vừa rồi tranh luận cùng quản lý gay gắt như vậy.” Hứa Ngọc Bình thân thiết hỏi.
“Không có gì… Kỳ thực anh ta nói cũng có lý…” Diệp Dĩnh Lam bất đắc dĩ thừa nhận, “Quên đi, không nói về anh ta nữa, trửa rồi cùng nhau ăn cơm đi.”
“Đại tiểu thư đã nói, đương nhien không thành vấn đề.” Hứa Ngọc Bình mỉm cười.
Vôi vàng ăn xong bữa trưa, Diệp Dĩnh Lam nhanh chóng lái xe tới Tùng Lâm giải thích việc tạm thời không thể ký hợp đồng, không tránh được bị người bên Tùng Lâm tranh cãi một trận ầm ĩ, vỗn dĩ dự án này là giao độc quyền cho bọn họ, ai ngờ bị Phạm Hán Đình xem xét lại, toàn bộ kế hoạch lại phải thay đổi, là ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Sau đó, cô lại chạy vè công ty đem toàn bộ hồ sơ công văn hôm nay sửa sang lại, đảm bảo kết quả của ngày hôm nay.
Xoa xoa bắp chân đau nhức, nhìn ra ngoài cửa sô. Sắc trời đã không còn sớm, những người khác đã sớm tan tầm, văn phòng rộng như vậy giờ chỉ còn lại mình cô.
Diệp Dĩnh Lam tựa người vào ghế, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại nhận xét của Hứa Ngọc Bình về Phạm Hán Đình hồi trưa –
“Nghe nói tập đoàn âm thực Nhật Bản muốn xây dựng một tòa nhà khách sạn năm sao cao cấp khác, Phạm quản lý đã liên lạc với người của tập đoàn bên đó, có khả năng sẽ có cơ hội làm việc với bọn họ.”
Cô nhớ rõ lúc đó Hứa Ngọc Bình nói câu này, ánh mắt đều là tràn ngập sùng bái Phạm Hán Đình… Diệp DĨnh Lam khinh thường bĩu môi.
“Nhưng mà… là khách sạn năm sao cao cấp nha, thật là một dự án lớn…” Cô khinh miệt. “Hắn thật là có đem mấy bàn chải*, chuyện này còn chưa nghe mấy ai nhắc tới đâu.” (*chỗ này ta cũng không hiểu lắm, ai hiểu giúp ta với L)
Diệp Dĩnh Lam đem những tài liệu còn chưa làm xong cất vào túi, tính mang về nhà làm tiếp.
Đúng trước thang máy đợi cả buổi, thật vất vả mới nghe thấy âm thanh mở cửa thanh thúy, cô không chút suy nghĩ bước vào trong, ấn số tầng hầm đậu xe, cô liền theo thói quen nhắm mắt dựa vào tựa chờ đợi.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy bầu không khí có chút khác thường… Mở mắt ra xem mới rõ ràng phát hiện, Phạm Hán Đình đang đứng thoải mái một bên quan sát cô!
Diệp Dĩnh Lam qua loa mỉm cười, Sao mà khéo như vậy? Mới vừa rồi còn đang nghĩ tới anh ta, lúc này liền xuất hiện, chẳng nhẽ anh ta có thuật đọc tâm?
“Quản lý, trễ như vậy mới tan tầm a…”
“Vừa rồi bàn việc với lão tổng, không chú ý tới thời gian.” Phạm Hvừa nói vừa tháo caravat, đeo cả một ngày cũng cảm thấy khó chịu, thuận tiện cởi bỏ hai nút thắt, dù sao tan tầm cũng không cần quá nghiêm túc.
Diệp Dĩnh Lam không thoải mái di chuyển tới một góc để ẩn thân. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Phạm Hán Đình.
Không biết vì sao, mỗi khi ở cùng một chỗ với anh ta, cô luôn mẫn cảm nhận thấy được hơi thở đến từ trên người anh ta, cô cảm thấy hai gò má mình nóng lên, trong ngực có cảm giác xôn xao lạ thường, tim cũng đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể tăng bất thường, hơi thở nặng nề, đầu hơi chóng mặt, tai tựa như cũng nghe thấy nhịp dòng chảy của máu trong tĩnh mạch…
Bình thường không nghĩ rằng thang máy chạy qua hơn mười tầng lầu lại lâu như vậy, nhưng hôm nay lại cảm thấy như bước vào một chuyến đi dài.
Mắt Diệp Dĩnh Lam gắn chặt xuống gấu váy nhằm giữu mình không được chú ý tới anh ta.
Trong ngực khó chịu, nhất thời đầu ầm ầm nổ ho khan liên tục…
“Co không sao chứ? Mặt sao lại hồng như vậy? Phát sốt sao?” Phạm Hán Đình nhận thấy cô khác thường, cúi người hảo tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ cần anh cách xa chút là tốt rồi.” Diệp Dĩnh Lam lẩm bẩm. “Quái, sao lại càng lúc càng nóng…”
“Cô nói cái gì?” Ai ngờ Phạm Hán Đình truy tới cùng, bốn mắt nhìn nhau với cô. “Tôi không nghe rõ…”
Diệp Dĩnh Lam mở to mắt, lúc này cô đã ở trong phạm vi không gian Phạm Hán Đình, xung quanh đều là mùi trên người Phạm Hán Đình. Sao lại thế này, cô sắp không thở nổi nữa…
Đôi mắt trong suốt của Phạm Hán Đình dần trở nên thâm trầm, đầu ngón tay anh ta nâng cằm Diệp Dĩnh Lam, một tay kia chế trụ thắt lưng của cô, kéo cô tới gần.
“Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Trong đầu Diệp Dĩnh Lam trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Phạm Hán Đình chậm rãi tới gần, hai má cô nóng như bị lửa thiêu, không chút năng lực phản kháng phiến môi Phạm Hán Đình dần dần tới gần…
Đọt nhiên cửa thang máy mở ra, khí lạnh từ bãi đỗ xe ùa vào khiến Diệp Dĩnh Lam lập tức thanh tỉnh, hai tay đẩy mạnh Phạm Hán Đình ra, xoay người lao ra khỏi thang máy, chạy về hướng xe của mình.
Hai tay cô chống lên thành xe, cả người dựa vào chiếc xe yêu quý, không thở được.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Phạm Hán Đình cư nhiên nhân cơ hội khinh bạc cô! Diệp Dĩnh Lam cắn chặt môi. Mà chình mình sao lại thế này, tự nhiên trở nên vô lực, suýt nữa khiến hắn thành công?
Nhờ có không khí lạnh, nhiệt độ cao vừa rồi cũng giảm xuống không ít, làm cho não cô cuối cùng cũng phục hồi khả năng suy nghĩ, nhưng nhớ lại tình hình trong thang máy lúc vừa rồi, lại khiến cô mặt đỏ tai hồng; Thắt lưng vẫn còn hơi ấm, là nơi lòng bàn tay Phạm Hán Đình mới vừa dán sát, cảm giác như vừa lưu lại một dấu ấn…
Trời a! Trái tim cô nhảy liên hồi không ngớt! Cô nhịn không được hô nhỏ ra tiếng.