• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, năm giờ bốn lăm phút, Diệp Dĩnh Lam kéo lê thân xác mỏi mệt bước ra khỏi thang máy. Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại, thực sự mệt chết người. >”<

Buổi chiều vì một vấn đề nhận thầu công trường Trung Lịch mà cô và Phạm Hán Đình lại xảy ra xung đột.

Hai người tranh chấp cả buổi, cuối cùng  không ngờ lão bản lại quyết định xử lý theo ý kiến của Phạm Hán Đình, cũng muốn đem đối tượng hợp tác ban đầu đổi thành phương thức khoán trắng, chọn công ty nào thắng thầu để hợp tác công việc.

Đáng giận! Diệp Dĩnh Lam tức giận đạp chiếc xe hơi màu đỏ bên cạnh một một đạp.

Lão bản rốt cuộc suy nghĩ cí gì a, dự án này rõ ràng do cô phụ trách, không ngờ từ sau khi Phạm Hán Đình từ trên trời rơi xuống, lại giao cho hắn một tay nắm quyền! Cũng không xem lại lúc trước là cô nỗ lực giải quyết chủ hộ khó tính duy nhất ở Trung Lịch, đẩy nhanh tốc độ thu hồi đất, đây tất cả đều là công của cô, làm sao có thể vì lấy lòng con rể tương lai, liền đem một dự án lớn của công ty quăng đi chứ.

“Đáng giận!” Diệp Dĩnh Lam chăm chú nhìn lên, đây không phải là chiếc xe yêu quý của Trịnh đại tiểu thư  sao?

Một bụng oán giận đang lo không có chỗ phát tiết, liền hợp tình hợp lý đá thêm mấy chục cái. Mà chiếc xe thể thao màu đỏ chịu không được cước lực của cô, nhanh chóng phát ra tiếng cảnh báo, tiếng còi vang vọng trong không gian tầng hầm, nghe có chút chói tai.

Diệp Dĩnh Lam hừ lạnh, bước về phía chiếc xe của mình, nó thật dịu dàng  đáng yêu đậu ở chỗ gần lối ra. Cô nhìn bốn phía xung quanh, thấy thế nào vẫn là chiếc xe của mình đáng yêu nhất. ^^

Trên môi nở ra nụ cười dễ chịu, lấy chìa khóa từ trong túi xách chuẩn bị mở cửa xe, ai ngờ đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau cường ngạnh chế trụ thắt lưng cô.

Cho tới lúc này, mùi trên người người này, Diệp Dĩnh Lam không cần ngửi cũng biết là của tên Phạm Hán Đình kia. Cô cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng vô ích, ngược lại khiến cho Phạm Han Đình bắt được hai tay của cô. Cô đành phải ngừng giãy dụa, để mặc anh khóa chặt thân thể cô trong lòng.

“Buông!” Cô lạnh lùng mở miệng.

Phạm Hán Đình bình tĩnh khóa trụ đôi mắt của cô. “Không!”

Mỗi khi bị Phạm Hán Đình nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Dĩnh Lam liền không thể né tránh ánh mắt của anh.

Anh nắm lấy tay trái của cô đưa lên môi, Diệp Dĩnh Lam tâm hoảng ý loạn nhìn chằm chằm từng hành động của anh; Chỉ thấy Phạm Hán Đình đặt một nụ hôn thật nhẹ lên chiếc nhẫn trên tay cô, khiến cho trái tim cô đập liên hồi, mà cô chỉ cô thể ngây ngô nhìn anh…

“Không… Không cần…” Lý trí dần dần biến mất đầu cô, Diệp Dĩnh Lam chỉ có thể bấtt lực lặp lại hai chữ.

“Không cần cái gì?” Phạm Hán Đình mang theo ý cười cố ý hỏi lại cô, cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt cô, cọ cọ cằm vào chóp mũi thanh tú của cô.

“Mau buông em ra…” Diệp Dĩnh Lam vô lực phản kháng, ánh mắt chìm ngập sương mù, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng yếu ớt.

“Thật vậy chăng?” Phạm Hán Đình lại hỏi lại.

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy ngây ra một lúc. Chính mình thật sự hy vọng anh ấy buông tay sao? Trong tiềm thức của cô tựa hồ có ý kiến không thể nào tán thành.

Phạm Hán Đình  nhìn thấy ánh mắt cô mê võng mông lung nhịn không được bật ra tiếng cười từ trong cổ họng, cúi đầu khẽ hôn trụ bờ môi mềm mại đang hé mở của cô.

Chờ khi Diệp Dĩnh Lam lấy lại được lý trí của mình đã là hai giờ sau.

Cô ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng này bài trí tương đối đơn giản, ngoài một giá sách lớn chiếm hết mặt tường là một bàn làm việc và một cái máy tính, cùng với một dàn âm thanh thoạt nhìn khá hiện đại. Chóp mũi ngửi được một mùi chanh thoang thoảng nhẹ nhàng trong không khí, đây là hương vị cô yêu thích nhất, có thể làm dịu tâm tư của cô, khiến cho cô vô thức nở ra nụ cười.

“Hắc, mỹ nữ.”^ ^

Đột nhiên một giọng nói gọi tên cô, cô vội quay đầu lại xem, là Phạm Hán Đình đang cười khanh khách mà nhìn cô! Mà cảm giác da thịt mát lạnh khiến cô giật mình nhận ra mình đang trần tụi, mặt đỏ lên, cuống quit nắm lấy chăn bao quanh mình, trốn vào góc giường.

“Đây là làm sao?” Diệp Dĩnh Lam đề phòng hỏi, lại nhìn xung quanh thêm lần nữa, xem ra cũng không có gì nguy hiểm.

“Đây là phòng của anh, em là nữ nhân đầu tiên được bước vào.” Phạm Hán Đình tựa như lấy lòng nói, đồng thời cũng đưa cô một hộp khăn giấy.

“Để làm gì?” Diệp Dĩnh Lam mặ danh kỳ diệu tiệp nhận hộp khăn giấy, không hiểu anh muốn làm gì. Cô nhìn từ trên xuống dưới Phạm Hán Đình.

“Anh muốn hỏi em.” Anh rút khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt cô mà chính cô cũng không biết. “Mơ thấy cái gì, mà khóc không ngừng…”

Giấc mơ! Diệp Dĩnh Lam mâu quang buồn bã, đó có thật là giấc mơ, cô nhớ rất rõ ràng, là mùa hè đại học năm thứ hai…cont …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK