• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3.4

Tô Kỉ Thánh một bên rửa chén một bên rình coi bộ dáng  dì mình cùng với tiên sinh bên cạnh nhà đang ở trong phòng khách. Cũng mới chỉ có vài ngày mà thôi, cậu lại cảm nhận thấy được, quan hệ giữa dì cùng với Phạm thúc thúc tựa hồ có chút biến hóa, chẳng qua cậu nhìn không ra là biến hóa như thế nào.

Nhớ rõ lần trước mời Phạm thúc thúc đến ăn cơm, dì tức giận đến kêu to, như thế nào lúc này một câu cũng không nói, lại ngồi ở sô pha lười biếng cắn hoa quả.

Lúc này Phạm thúc thúc đang dựa vào vai dì Diệp Dĩnh Lam, vô lực chuyển kênh truyền hình, dì cư nhiên không đá hắn một cái, cũng chẳng tát hắn một bạt tai, chỉ là thỉnh thoảng rụt vai lại khiến cho hắn ngã xống mà thôi. Theo như tính tình của dì mà nói, chuyện này thật sự rất thần kì!

“Uy, em đừng lộn xộn, bằng không anh không có chỗ nào dựa a.” Phạm Hán Đình điều chỉnh kính mắt, ánh mắt tức giận nhìn Diệp Dĩnh Lam, chỉ đổi lấy là ánh mắt Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng thoáng nhìn.

“Anh cũng muốn ăn táo.” Phạm Hán Đình thoáng nhìn quả táo trong tay cô, tự nhiên nổi tính trẻ con, mở miệng yêu cầu.

Diệp Dĩnh Lam chuyển ánh mắt, môi cô nở nụ cười mờ ám, đầu ngón tay đưa một miếng táo để sát vào cái miệng của anh, khi anh há mồm cắn, cô lại lại nhét vào trong miệng mình, đắc ý liếc vẻ mặt ảo não của anh, khẽ cười.

Phạm Hán Đình nheo  mắt, nữ nhân này cư nhiên đùa giỡn anh, lá gan thật to, nhưng là anh cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, làm sao có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm!

Phạm Hán Đình buông điều khiển từ xa trong tay ra, thân thủ đem ngón tay vừa rồi cầm táo của cô, thừa dịp Diệp Dĩnh Lam không để ý, anh đem đầu ngón tay của cô đưa lên, ôn nhu hôn.

Hành động này khiến Diệp Dĩnh Lam thở  ra tiếng, hai má nóng lên. Anh…… Anh có hiểu hay không hành động này thực khiêu khích?

Giống như  con ếch bị con rắn thôi miên, Diệp Dĩnh Lam không thể nhúc nhích, trái tim thẳng thắn loạn nhịp, hơi thở hỗn loạn, ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang ở trước mặt Phạm Hán Đình. Vi ẩm ướt, sợi tóc ở  trên trán anh rối loạn bất quy tắc, cuộn sóng văn lộ, che lại đôi mắt nồng đậm, lông mi dài ngay cả nữ nhân cũng đều yêu thích và ngưỡng mộ, bờ môi mê người thong thả cắn đàu ngón tay của cô. Thiếu vài phần phong độ của người trí thức, giờ phút này lại nhiều hơn một ít huyễn hoặc đầy nam tính……

Diệp Dĩnh Lam choáng váng thất điên bát đảo, trong đầu trống rỗng……

Phạm Hán Đình tương đương vừa lòng, anh có thể gây ảnh hưởng với Diệp Dĩnh Lam, buông tay cô ra, ngược lại chế trụ gáy cô, khiến cúi đầu lại gần, đôi môi giao mạn; Diệp Dĩnh Lam không khỏi than nhẹ, tự nhiên mà  nhắm mắt lại, Phạm Hán Đình lấy đầu lưỡi liếm liếm môi cô, gây ra một loại ngứa ngáy khiêu khích lòng người….

“Khụ khụ……”

Tô Kỉ Thánh hắng giọng, khiến cho hai người người trưởng thành vội vàng tách ra, cười cười.

“Cháu cũng không biết, hai người từ khi nào mà tình cảm tiến nhanh như thế?” Tô Kỉ Thánh buông khay trà trong tay ra, bên trong là  nước trái cây, đưa tới trước mặt hai người bọn họ. “Có cái gì giấu cháu phải không?”

Diệp Dĩnh Lam mặt đỏ bừng, theo bản năng đem ngón tay vừa rồi được Phạm Hán Đình hôn giấu ra sau lưng, giả vờ sờ sờ  tóc, ra vẻ đứng đắn: “Không có chuyện gì,ngươi đừng suy nghĩ linh tinh.”

“Lần tới muốn biểu diễn tiền thỉnh cân nhắc một chút, dù sao trong nhà cũng có trẻ con. Hắn khộng chịu nổi kinh hách!” Tô Kỉ Thánh  cố ý giả bộ tức giận, bộ dáng trừng mắt nhìn hai người: “Tuy rằng nói tiểu hài tử không được can thiệp chuyện người lớn, nhưng là tối thiểu cháu có thể yêu cầu quyền lợi cơ bản đi?”

Hắn mẫn cảm phát hiện  ra trên ngón tay Diệp Dĩnh Lam có một cái nhẫn, hắn bĩu môi chỉ và cái nhẫn, chất vấn:

“Đó là cái gì?”

“Không…. Không…. Chỉ là nhẫn mà thôi….” Diệp Dĩnh Lam khẩn trương đem tay trái thu vào trong ngực, cứng rắn muốn đem nhẫn bỏ ra, nhưng cái nhẫn kia thực không biết nghe lời mà, dù cô có tháo thế nào cũng không ra.

Có chút giận dữ Diệp Dĩnh Lam liếc nhìn Phạm Hán Đình một cái, đều là do hắn hại, khi không có việc gì mua nhẫn làm cái gì! Ý định hại nàng,tiểu nhân vô sỉ.

Tô Kỉ Thánh hít sâu, ánh mắt nhìn hai ngượi bọn họ băn khoăn. Bọn họ tuyệt đối là đang gạt hắn, đừng để cho hắn bắt được dấu vết, bằng không sẽ rất thảm! Nhất là dì, cư nhiên có chuyện giấu diếm hắn, chẳng lẽ dì không muốn được cậu chiếu cố, muốn tự mình xuống bếp thử trù nghệ?

 Diệp Dĩnh Lam bị cháu trai nhìn với ánh mắt quẫn bách, bất an, cô trong lòng tức giận, đẩy Phạm Hán Đình một phen, làm cho anh suýt nữa ngã xuống sàn, không hiểu ra sao xem xét cô.

“Đã muộn rồi, anh nên trở về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đột nhiên đứng lên, xoay người liền hướng phòng ngủ đi thẳng.

Phạm Hán Đình cũng không tính như vậy dừng tay, lập tức đuổi kịp, trước khi cửa đóng liền lủi đi vào.

Tô Kỉ Thánh mạc danh kỳ diệu nhìn cánh cửa kia. Bọn họ đang đùa cái gì a? Cũng mới  đi một chuyến Nhật Bản mà thôi, đột nhiên có vài thứ bất đồng, rôt cuộc là xảy ra truyện gì?

Cậu rón ra rón rén đến cạnh cửa. Tuy rằng trong nhà, phòng nào cũng có cách âm, nhưng vẫn có thể nghe được loáng thoáng….

Tựa hồ nghe dì cùng Phạm thúc thúc tranh luận cái gì đó, nhưng càng ngáy càng nhỏ, sau đó cái gì cũng nghe không thấy.

Tô Kỉ Thánh trong lòng có một chút bất an, vội vàng hướng trở lại phòng khách thu thập vật phẩm.

Đi ra ban công hưởng một chút gió,cậu cuối cùng cũng định tâm lai.

Tô Kỉ Thánh ngơ ngác nhìn chằm chằm nhìn những ánh đèn xe đi dưới đường, những ánh đèn vàng ánh vào trong mắt…

Gió có chút lạnh…… Tuy rằng là mùa xuân, nhưng là thời tiết còn thập phần chưa có ổn định, có lúc nóng lúc lạnh, không cẩn thận là bị cảm lạnh.

Trời càng về đêm, xe chạy về hướng đông càng ít, tốc độ xe cũng càng nhanh, ánh đèn xe “Hưu” một chút liền phi thật xa, thật giống như ánh lửa lưu động…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK