Phạm Hán Đình thực sẽ sẽ hoan nghênh đứa nhỏ được sinh ra sao? Mà Kỉ Thánh từ khi nào gọi anh là dượng? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhín sườn mặt Phạm Hán Đình. Khuôn mặt của anh dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng ôn nhu lóng lành.
Anh, thật sự thích có đứa nhỏ sao?
Anh liệu có cho rằng, cô cố tình muốn dùng đứa nhỏ để trói chặt anh? Diệp Dĩnh Lam ngần người, tay đang sấy khô mái tóc ẩm ướt cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn gương trang điểm.
Bất quá ngay sau đó lại có một cơn tức giận xông lên đầu! Vì sao cô càng lúc lại càng giống nhân vật nữ chính trong phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì cũng phải xem sắc mặt nam chính là sao? Có đứa nhỏ thì thế nào? Chẳng lẽ bằng năng lực của Diệp Dĩnh Lam cô đây không nuôi được con sao? Cô cũng là một thân một mình tự nuôi Kỉ Thánh lớn lên, cũng không có dựa nào bất kì người nào!
“Lam, em đang suy nghĩ gì vậy? Từ trước bữa ăn liền đã không yên lòng, ngay cả khi ăn cơm thái độ cũng kì quái, làm cho Kỉ Thánh còn nghĩ em bị bệnh.” Tiếng nói của Phạm Hán Đình truyền đến từ phía sau lưng cô, anh nằm chình ình hình chữ đại ở trên giường, cặp kính còn đặt trên sống mũi lật xem tuần san kinh tế.
“Anh ở trong phòng em làm cái gì?” Diệp Dĩnh Lam tức giận, xoa hai tay theo dõi anh.
“Đương nhiên là chuẩn bị ngủ a, anh ước chừng đã có một tuần lễ không có được cùng em đồng giường cộng chẩm a.” Phạm Hán Đình vẻ mặt đương nhiên trả lời, bộ dáng làm cho Diệp Dĩnh Lam chán nản.
“Ngủ, trở về phòng anh mà ngủ! Nơi này không có chào đón anh.”
Diệp Dĩnh Lam không cho anh một cơ hội mở miệng liền đẩy anh tiến ra ngoài cửa, dùng sức đóng cửa; Phạm Hán Đình thấy thế cũng chỉ đành sờ sờ cái mũi tránh ra.
Diệp Dĩnh Lam nằm úp sấp trên giường mình, giường này một người ngủ thật thoải mái, nhiều người thật vướng chân vướng tay, bất quá chóp mũi lại ngửi được từ nơi Phạm Hán Đình vừa nằm một hương vị quen thuộc.
“Hỗn trướng! Cư nhiên dám dùng sữa tắm của người ta, tên nam nhân này chính là da mặt dày!” Trong phòng khách, Tô Kỉ Thánh đang sửa sang lại sách vở đi học ngày mai, vừa nhấc mắt lên phát hiện Phạm Hán Đình có phần cước bộ bất đắc dĩ đi tới, bị biểu tình ai oán trên mặt hắn làm cho phì cười.
“Dượng, ngươi bị đuổi ra rồi?”
“Đúng vậy……” Phạm Hán Đình kéo đuôi dài âm, ra vẻ bất đắc dĩ. Ngồi xuống bên cạnh Tô Kỉ Thánh nhìn đống sách vở của cậu. “Kỉ Thánh bảo bối, cháu ngày mai còn có cuộc thi a?”
“Đương nhiên.” Tô Kỉ Thánh đem sách vở thu vào trong túi sách. “Nhưng cháu không phải kiểu sĩ tử học hành vất vả. Thúc và dì lại cãi nhau sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Trừ bỏ công việc, ta tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? Bằng không làm sao có thể sống đến bây giờ.” Phạm Hán Đình tự nhiên dạt dào trả lời.
Mà Tô Kỉ Thánh chính là không đáng để hắn để tâm liếc mắt một cái.
“Bảo bối, đêm nay thúc và cháu ngủ, thế nào?” Phạm Hán Đình lấy đầu ngón tay nâng cằm Tô Kỉ Thánh lên, ánh mắt dụ hoặc nhìn đôi mắt màu hổ phách của Tô Kỉ Thánh. (Min: đổ *rầm* Chiêu Nhi: Dụ dỗ trẻ con a… ;))
“Dượng, ngươi thật nhàm chán.” Tô Kỉ Thánh không phối hợp nói nói.
“Đừng như vậy,” Phạm Hán Đình nắm vai Tô Kỉ Thánh.“Hai người đàn ông chúng ta đi với nhau, chúng ta có thể nói chuyện dài dài, nói chuyện của hai người đàn ông ai.”
“Cháu còn có cuộc thi.”
“Đừng đóng kịch, cuộc thi loại trình độ này có thể làm khó cháu, ta mới không tin.”
Ngọn đèn vàng ấm ấp ở phòng khách giờ chỉ còn lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.