• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Úy Lệ, Lưu Tử Phong, Lộ Kinh Hoa* cùng Khương Vân Âm , bốn nữ nhân tụ ngồi ở bàn gần cửa sổ sát bên đường của The Shop nhìn ra đường. Bốn người nhấp nháp cà phê đặc chế của Lương Thư Bình, chờ mỗi Diệp Dĩnh Lam tới muộn. (SN: *chính là Tiểu Hoa đó mọi người, hm này ta mới cài lại được phông tiếng Trung cho máy và tra được từ điển tên chính xác và đầy đủ, mong mọi người thông cảm J)

Trên đường người xe lui tới, nhưng  không thấy bóng dáng Diệp Dĩnh Lam đâu cả.

“Nữ nhân kia xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết đến muộn là không thể tha thứ?” Lưu Tử Phong không hờn giận phiêu phiêu ngoài cửa sổ, một gã qua đường nhìn thấy cô liền cười cười, cô lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Lam khả năng có việc gì đó. Tử phong, tha thứ cho cô ấy đi.” Lương Thư Bình bưng tới ly kem có chân ly dài, mở miệng thay Diệp Dĩnh Lam cầu tình.

“Thư Bình mở miệng, ta như thế nào lại mắng Lam?” Lưu Tử Phong mặt mày hớn hở hướng ly kem tiến công .

Diệp Dĩnh Lam lúc này đã bước vào trong quán, thở phì phò đi qua bên cạnh mọi người.

“Thành thật khai báo, cậu có việc gì thế? ” Lâm Úy Lệ mở đầu liền hỏi .

Diệp Dĩnh Lam đoạt lấy cái ly Lộ Tiểu Hoa đang đưa lên miệngnhâm nhi ly nước chanh Lương Thư Bình đưa cho các cô, cũng không ngẩng đầu lên trả lời –

“Tớ mang thai . ”

Mọi người ngừng động tác lại, hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô, hoài nghi chính mình có hay không nghe lầm.

Lâm Úy Lệ còn véo véo mặt mình, xác định chính mình có tỉnh hay không.“ “Chưa kết hôn mà mang thai ” Là chuyện thực nghiêm trọng, Dĩnh Lam có nhầm hay không a! Cô mâu quang buồn bã.

“Tớ vừa mới từ khoa phụ sản trở về. Không có sai. Dự tính ngày sinh có khả năng vào cuối năm, bác sĩ còn muốn tớ định kỳ phải tới kiểm tra.” Diệp Dĩnh Lam vẫn  bình tĩnh, cầm lấy cái thìa, hướng ly kem của nàng .

“Là ai?” Khương Vân Âm thật vất vả mới hoàn hồn, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất .

“Bạch mã hoàng tử.” Diệp Dĩnh Lam lập tức trả lời.

Lương Thư Bình nghe vậy nhịn không được phì cười, khiến những người khác bất mãn.

“Thư Bình, anh có biết chuyện này đúng không?” Lưu Tử Phong làm bộ muốn bóp cổ anh, Lương Thư Bình vội vàng né tránh.

“Là người lãnh đạo trực tiếp của ta.” Diệp Dĩnh Lam nuốt ngụm kem cuối cùng, mặt mày tươi cười sáng lạn nhìn bọn họ.

“Anh ta nói như thế nào?” Trong ngữ điệu Lâm Úy Lệ ẩn ẩn toát ra cảm xúc bất an.

“Tớ không tính nói cho anh ấy.” Trong miệng Diệp Dĩnh Lam đang ngậm một cái  thìa nhỏ .“Các cậu cũng phải hứa đừng để lộ ra. Là bằng hữu thì hãy giúp tớ.”

Lâm Úy Lệ đột nhiên đứng dậy, đem Diệp Dĩnh Lam kéo vào một góc trong quán. Mà ngoài ý muốn động tác này làm những người khác bị sốc nặng.

Lâm Úy Lệ sắc mặt tối tăm ngóng nhìn Diệp Dĩnh Lam: “Là cậu tự mình nguyện ý sao? Vì sao không nói cho anh ta biết?Hay là cậu định bỏ nó đi? ”

Diệp Dĩnh Lam hiểu được nguyên nhân trong lòng cô bất an là vì cái gì, cô ôm Lâm Úy Lệ, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình làm ấm cho thân mình có chút hơi lạnh của cô.

“Tiểu Lệ, cậu yên tâm . Kỳ thật chuyện này có một nửa chính là trách nhiệm của tớ, là tớ không tốt. Ta không nghĩ nói cho anh ấy là bởi vì tớ tin tưởng năng lực của mình, tớ có thể tự lực chiếu cố đứa nhỏ lớn lên. Cũng không phải anh ấy bắt buộc tớ. Hơn nữa đứa nhỏ này là vô tội  vì sao nó phải hy sinh?”

“Dĩnh Lam này, cậu tưởng tượng thì thật dễ dàng.” Lâm Úy Lệ thấm thía nói, cô thật sự hiểu được trong đó có bao nhiêu vất vả, bởi vì cô cũng từng như vậy.

“Còn có các cậu giúp tớ, tớ tin tưởng tớ có thể sống tốt, huống chi tớ cũng đem Kỉ Thánh nuôi lớn nha.”

Diệp Dĩnh Lam cười đến sáng lạn hơn nữa cực kì tự tin. Cô tin tưởng tương lai của cô giống như ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài, một mảnh tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK