Diệp Dĩnh Lam mở to mắt, thất bại phát hiện cô lại một lần nữa bại bởi nàng lực ảnh hưởng của Phạm Hán Đình đối với cô.
Nhìn quanh bốn phía, âm thầm đánh giá, ánh sáng mập mờ rất khó nhận ra thời gian ngay lập tức, bất quá đại khái cũng là buổi tối đi. Cô thở dài, mạc danh kỳ diệu ngẩn người nửa ngày, thật không hiểu Phạm Hán Đình làm thế nào giúp cô che giấu, nếu anh dám can đảm không giúp cô xin phép, cô tuyệt đối đưa địa chỉ cụ thể của anh chuyển cho Trịnh Thiến Như.
Cô trảo trảo tóc, nhìn xem quanh mình, phòng Phạm Hán Đình vẫn như cũ, sạch sẽ, thực không giống của một người đàn ông độc thân.
Theo ánh sáng chiếu nghiêng vào rèm cửa sổ làm cho mọi vật trong tầm mắt trở nên có chút sai lệch, mang hình dáng có điểm mơ hồ màu lam, nên sắc thái này giống như là phim nhựa cổ xưa, bày ra những đường cong không rõ.
Diệp Dĩnh Lam quay đầu, thấy Phạm Hán Đình nằm ở bên người cô, ôm giấc mộng ngọt ngào.
“Này tính cái gì a……” – Dĩnh Lam thì thào tự nói. Trên thực tế địa phương hắc ám sẽ làm cô bất an, mà quan hệ thân mật giữa cô và Phạm Hán Đình không thể cho ai biết quan hệ này tựa như này phiến hắc ám, trầm trọng đặt ở trong lòng cô.
Tuy rằng chủ nghĩa nữ quyền kêu gọi quyền tự chủ thân thể, cô cũng không phản đối cách nói này, nhưng là trong lòng cô không khỏi ẩn ẩn bất an. Cô không thể chỉ lo hưởng thụ nhất thời, mà quên đi thân thể cũng không phải công cụ cầu khoái hoạt; Cô tình nguyện bỏ đi niềm vui quan hệ thể xác, để đổi lấy sự bình then trong tâm hồn.
Nhưng tưởng là nghĩ như vậy, cô lại nên chết không thể cự tuyệt Phạm Hán Đình dụ hoặc……
“Ác ma……” Diệp Dĩnh Lam lén nâng quyền gõ ở đầu Phạm Hán Đình một cái.
Ai ngờ Phạm Hán Đình bắt lấy tay của cô, đưa tới môi hôn một chút. “Em tỉnh.”
“Em muốn trở về, Kỉ Thánh nhất định đang đợi em.” Diệp Dĩnh Lam rút tay về, liền muốn xuống giường, bất quá bị cấp giữ chặt.
“Không cần, Kỉ Thánh đi tham gia ghi hình, tối nay mới có thể trở về.” Phạm Hán Đình cầm một bộ quần áo giản dị đưa cho cô. “Quần áo của em anh thuận tiện đưa đi giặt rồi, trước hết mặc cái này đi.”
Diệp Dĩnh Lam chọn cao mi nhìn anh. Ghi hình gì a, chưa từng nghe Kỉ Thánh nhắc tới.
Đồng thời bĩu môi đem quần áo mặc vào, trên quần áo là mùi thơm quần áo mới giặt, sạch sẽ thản nhiên.
“Nó nói thúc thúc Tô gia bất lương dùng tiền thuê nhà uy hiếp, muốn nó tham gia một tiết mục trận đấu tống nghệ*, tên là cái gì ‘Tiểu đầu bếp thiên tài”, nó không đi liền hủy bỏ việc làm nhân viên trường học của hắn.” Phạm Hán Đình lắc lắc trong tay một chuỗi cái chìa khóa. “Nó đưa cho anh cái chìa khóa nhà em, nói khi có việc có thể giúp giúp em, bất quá nói thật, anh không cần.” (*nấu ăn)
Con quỷ tham tiền kia, chỉ cần là vì tiền, đại khái ngay cả đao sơn nồi chảo đều dám đi. Diệp Dĩnh Lam nhịn không được nở nụ cười.
“Đến phòng khách ngồi đi, anh chuẩn bị vài thứ cho em ăn.” Phạm Hán Đình ăn mặc chỉnh tề, bước hướng cửa phòng, mở ra liền bước ra đi. “Anh đoán trải qua kịch liệt vận động, em cũng đói bụng.”
Diệp Dĩnh Lam nghe vậy, mặt cười đỏ lên, nắm lên gối đầu liền quăng về phía anh. Bất quá bị anh dễ dàng tránh thoát, còn quay đầu làm mặt quỷ với cô.
Cô nổi giận đùng đùng đi tới phòng khách, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc phát hiện nơi vốn dĩ có một bức tường, hiện tại lại mở rống ra, mà bên kia chính là phòng khách nhà cô! Cô vội vàng xông đến chỗ bức tường đổ còn sót lại, sờ sờ tường xi măng nham nhở.
Cô không phải nằm mơ, vốn vách tường che ở giữa hai nhà hiện tại chỉ còn lại có mấy viên gạch mà thôi!
“A –” Cô kinh hãi lên tiếng kêu to! Đây là chuyện gì xảy ra? Là ai đem tường hủy đi, nếu làm cho cô biết, cô sẽ đem người kia xương cốt cũng hủy đi!
Bị tiếng kêu sợ hãi của cô dọa sợ, Phạm Hán Đình lúc này chính tức giận đi tới bên cạnh cô, đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Là anh kêu người làm đấy. Như vậy thì toàn bộ không gian sẽ rông hơn rất nhiều.” Anh làm bộ không sao cả.
Diệp Dĩnh Lam mở to mắt, không dám tin, trừng mắt nhìn anh! Anh nói là thế nào tự nhiên vậy a?
“Tôi còn có mười năm tiền phòng chưa thanh toán a, anh lại làm cho tôi tình huống thế này! Tôi…… phòng ở của tôi a……” Cô thật sự khóc không ra nước mắt, cảm giác vô lực.“Mau đưa tường xây trở về! Bằng không tôi liền đem ngươi băm thành tám mảnh!”
“Thân ái……” Phạm Hán Đình nhu nhu bả vai buộc chặt của cô .“Đừng như vậy. Em không biết là giữa hai nhà chúng ta không cần một bức tường gây vướng bận sao?”
“Ngươi nói cái quỷ gì nói!” Diệp Dĩnh Lam hư thoát đổ ngồi trên trên sô pha. “Trời ơi…… Tôi là tạo nghiệt gì a…..”
“Đừng như vậy, ngày mai anh sẽ gọi người làm cửa trượt theo kiểu Nhật bản, như vậy không phải tốt lắm sao.” Phạm Hán Đình lấy lòng nhìn chằm chằm cô, còn làm ra vẻ như con chó nhỏ, mâu quang cố ý đậu nàng cười.
“Làm gì tự dưng lại đem tường làm phá hư!” Diệp Dĩnh Lam trừng mắt nhìn anh.
“Như vậy thuận tiện lắm.” Phạm Hán Đình áp môi lên phiến môi của cô, lại cùng cô tiếp tục triền miên.