Cước bộ trầm trọng đi về phía trước, còn có ước
chừng ba bước, cô liền nghe rất nhiều âm thanh ồn ào, nghe qua là rất nhiều người nghị luận . Cô nâng ánh mắt lên, tụ ở phòng nước uống không phải là đồng nghiệp phòng kinh doanh sao? Công việc bỏ mặc không làm, tụ tập ở chỗ uống nước làm gì a?
Lại cẩn thận nhìn lên, bị mọi người vây quanh ở giữa không phải là Trịnh đại tiểu thư sao? Cô ta đang đắc ý dào dạt đem tay trái nâng cao cao, khoe trái khoe phải, ngón áp út có một vòng tròn lấp lánh dưới ánh sáng…..
“Đại tiểu thư, đây là Phạm quản lí tặng quà đính hôn cho cô sao?” Một nữ đồng sự yêu thích và ngưỡng mộ nói, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ cực kỳ. Một người đàn ông hoàng kim độc thân liền như vậy bay mất, rất đáng tiếc a……
Diệp Dĩnh Lam không thú vị đứng xa xa nhìn bọn họ, khóe môi lộ ra nụ cười không sao cả. Còn không chỉ là nhẫn thôi, có gì đặc biệt hơn người, nàng trên tay cũng có một cái nha! Cô cúi đầu nhìn xem chiếc nhẫn bạch kim của chính mình, ánh đèn chiếu vào lấp lánh…
“ Là nha…. ” Trịnh Thiến Như cười đến toe tóe, cười cười nói nói nhìn nhẫn kim cương của chính mình, ước chừng tới hơn một Carat, là cao cấp đặc biệt, hình vuông hiếm có trong giới trang sức, lấp la lấp lánh, thu hút ánh mắt của mọi người, cái này của cô nữ nhân họ Diệp kia làm sao so được.
Trịnh Thiến Như mâu quang vừa chuyển, thoáng nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam đứng ở gần đó, cái trán xinh đẹp lộ ra nếp nhăn khi cười, đem tay trái khẽ vuốt mặt mình, cố ý đem nhẫn kim cương lộ ra, quơ quơ, thướt tha nhiều vẻ rồi đi vài bước, phong tình vạn chủng vòng vo uyển chuyển.
“Hán Đình ngày hôm qua muốn tôi tự mình đi chọn nhẫn, ta thích nhẫn kiểu Ý, anh ấy không nói hai lời lập tức liền thanh toán tiền. Các ngươi nhìn một cái đi, là kim cương 4C a, giá trị xa xỉ, nhưng mà anh ấy ngay cả mày cũng không nhăn một chút, tôi nghĩ nhẫn chính thức đính hôn hẳn là không chỉ cái Carat mà thôi….” Trịnh Thiến Như nói ngọt ngào cực kỳ, hai gò má nhiễm một tầng mây đỏ, nhận lấy là những âm thanh hâm mộ tán thưởng của người khác .
“Các người toàn bộ ở trong này là sao?” Phạm Hán Đình không hiểu ra sao liền hỏi bạn của Diệp Dĩnh Lam. Hôm nay là cái gì ngày a, toàn bộ nhân viên công tác không làm, là tập thể bãi công sao ?
“Quản lí, Thiến Như tiểu thư nhẫn là ngươi đưa…… Đưa lễ sao?” Tiểu Trần hàm súc hỏi .
” Đúng vậy nha . ” Phạm Hán Đình thản nhiên trả lời . Dù sao không có gì cùng lắm thì chẳng qua là tạ lễ, như thế nào đưa tới phong ba lớn như vậy? Có phải hay không gần đây không tiếp nhận dự án lớn, làm cho bọn họ buồn phát bệnh đến đây ?
Nghe anh thành thực trả lời lại làm cho mọi người ồ lên, nguyên bản còn bán tín bán nghi, trải qua căn cứ chính xác này, liền càng tin tưởng lời đồn đãi này, lập tức rất nhiều người khuôn mặt tươi cười thay chúc mừng, mà trong lòng bắt đầu tính toán hồng bao nên như thế nào để mới không thất lễ .
Thật là anh đưa…… Diệp Dĩnh Lam nháy mắt khuôn mặt xanh rồi lại trắng. bên tai ầm ầm, trong nháy mắt không thể hô hấp, trong óc hiện lên một giây chỗ trống, không tự giác lui một hai bước .
Dường như trong thế giới của cô phân thành hai nửa, vì sao cô bắt đầu cảm thấy choáng váng ?
Khắc chế không được thân hình run nhè nhẹ, cô gắt gao cầm hai tay chính mình, tưởng ổn định chính mình, nhưng là vẫn là cảm giác mặt đất rung chuyển……
Ngực có một trận bén nhọn đau đớn, như là có một lưỡi dao xuyên qua, hung hăng khoét một lỗ hổng lớn, làm cho gió lạnh theo xuyên qua thân thể cô, gào thét mà qua; Năm đó khị tỷ tỷ tắt thở cô cũng là có cảm giác này, trong cơ thể có loại cảm thụ khác thường từng giọt từng giọt xói mòn khiến cô mất đi cảm giác…..