• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách Diệp gia, Diệp Dĩnh Lam ngồi một mình thất hồn lạc phách trên ghế sôpha, đèn không được bật lên, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm nổi bật bóng dáng cô đơn lẻ loi, càng thêm lạnh lẽo.

Lúc này đang là giờ Tin tức, nhưng cô không dám bật ti vi lên, bởi vì, cô rất sợ nghe được tin tức thi thể vô danh nào đó, như vậy sẽ khiến cho cô lo lắng đề phòng, sợ hãi thi thể đó sẽ có đặc điểm giống với Kỷ Thánh…

“Dì Dĩnh Lam…” Tô Chí Uy nhu thuận ghé vào đầu ngồi nhìn cô. “Dì, dì làm sao vậy? Cười một cái đi…”

Diệp Dĩnh Lam qua lao nhếch khóe miệng, xem như báo cáo kết quả công việc với hắn cho xong.

“Ba con chờ một lát nữa sẽ trở về, nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về, dì, dì có biết ba con sẽ mang cái gì về không?” Tô Chí Uy chưa từ bỏ ý định, cũng cô mò mẫm câu được câu chăng.

Lúc này, cửa truyền đến tiếng xoay chìa khóa, khiến cho hai người nghi hoặc nhìn về phía cửa.

Là Phạm Han Đình. Sau khi vào cửa anh liền đi về phía Diệp Dĩnh Lam. Diệp Dĩnh Lam hơi giật mình nhìn anh.

“Gả cho anh, Dĩnh Lam. Để cho anh chăm sóc cho em.” Phạm Han Đình lại lần nữa mở miệng.

Hai hàng lệ không hề báo trước chảy dài trên khuôn mặt Diệp Dĩnh Lam, cô đưa tay bịt lấy hai tai.

“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tất cả các anh đều cùng một dạng ! Các người vì sao không hiểu tôi và Kỷ Thánh không thể tách rời nhau? Nó là người thân duy nhất của tôi, tôi tuyệt đối không thể xa nó được? Các người đừng mơ tưởng khiến tôi rời xa nó!” Cảm xúc tích lũy mấy ngày nay của cô đến giờ phút này rốt cuộc bùng nổ.

Phạm Han Đình kéo hai tay che tai của cô xuống, thành khẩn nhìn sâu vào mắt cô. “Hãy nghe anh nói, nếu như ngay cả Kỷ Thánh cũng hy vọng chúng ta cùng một chỗ thì sao?”

Kỷ Thánh? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhìn anh. Anh vừa nói gì? Kỷ Thánh hy vọng họ ở cùng một chỗ?

Một bóng người từ sau cánh cửa đi ra, là vẻ mặt ngượng ngùng bất an của Tô Kỷ Thánh.

Diệp Dĩnh Lam kinh hô một tiếng, nhao tới trước ôm chầm lấy cậu, vừa khóc vừa cười, không thể tự kiềm chế. Cô gắt gao đem Tô Kỷ Thánh ôm chặt vào lòng, như muốn bù lại cảm xúc bất an trong lòng mấy ngày qua.

Tô Kỷ Thánh trong lòng tràn ngập áy náy, lấy ngón tay lau đi nước mắt tràn trên mặt cô.

“Dì, thực xin lỗi. Con nghĩ chỉ cần con rời đi, dì và Phạm thúc thúc có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Thực xin lỗi, đã khiến dì lo lắng…”

“Còn làm dì rất sợ…” Trên mặt Diệp Dĩnh Lam xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy. “Dì đã thề trước mặt mẹ con sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho con…”

“Dì kết hôn với Phạm thúc thúc đi, chú ấy là đối tượng lý tưởng nhất.” Tô Kỷ Thánh mỉm cười nhẹ nhàng, kéo tay Phạm Hán Đình đặt lên trên tay Diệp Dĩnh Lam.

Nhưng Diệp Dĩnh Lam lại nhanh chóng rụt tay về như chạm vào bàn ủi nóng, ôm chătl lấy thân mình Tô Kỷ Thánh.

“Dì, Phạm thúc thúc không hề có ý muốn tách chúng ta ra, chú ấy hy vọng ba người chúng ta có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau, giống như trước kia vậy.” Tô Kỷ Thánh tiếp nhận vấn đề cầu hôn.

“Dì… dì không nghĩ tới…” Diệp Dĩnh Lam ngạc nhiên nhìn Phạm Hán Đình. Anh nguyện ý cùng cô, cùng với Kỷ Thánh sống cùng một nơi? Anh thật sự muốn như vậy sao? “Dì… dì không nghĩ tới chuyện kết hôn…” Diệp Dĩnh Lam lại ôm chặt Tô Kỷ Thánh vào lòng. “Dì chỉ muốn sống cùng với Kỷ Thánh thôi…”

Tô Kỷ Thánh nở nụ cười bình tĩnh, nhìn vào mắt cô, thoát ra khỏi cái ôm của cô, đổi lại cậu ôm lấy dì của mình.

“Dì, dì và con đều hiểu được, đây chỉ là cái cớ.”

“Không… không phải!” Diệp Dĩnh Lam cao giọng phản bác! Đây không phải là cái cơ, đây là lời hứa hẹn của cô với tỷ tỷ.

“Con còn nhớ rõ khi dì và con mới ở cùng nhau, buổi tối dì thường vào phòng xem con có đá chăn hay không, có ngủ có tốt không…” Tô Kỷ Thánh nhớ lại chuyện cũ.

“Đúng vậy, bởi vì con lúc đó chưa thể thích ứng ngay cuộc sống cùng với dì, buổi tối luôn ngủ không yên ổn. Hơn nữa, luôn luôn chư ý hoạt động của dì, chỉ cần thấy ta biểu hiện muốn ra ngoài, con luôn luôn bất an…”

Nhớ tới chuyện cũ, Diệp Dĩnh Lam vô thức biểu lộ vẻ mặt ôn nhu.

“Đúng thế, đó là bởi vì con sợ hãi sẽ mất đi người thân của mình một lần nữa. sợ hãi dì đi không trở lại, để lại con một mình cô đơn.” Tô Kỷ Thánh thẳng thắn nói ra cảm thụ của mình lúc đó.

“Không, sẽ không, dì tuyệt đối sẽ không để con cô đơn một mình. Bởi vì con là đứa nhỏ duy nhất tỷ tỷ lưu lại trên đời này, là thân nhân duy nhất try tỷ lưu lại cho dì, sao dì có thể nhẫn tâm rời bỏ con.”

“Thực ra, dì, người cũng sợ hãi con cũng giống ba mẹ con, đột nhiên rời người mà đi, cho nên dì luôn luôn lo lắng giữ con bên cạnh. Nhìn thấy con, người mới an tâm.” Tô Kỷ Thánh ngữ điệu bình ổn, lại một lần nữa ôm lấy Diệp Dĩnh Lam. “Dì, con cam đoan với dì, con tuyệt đối sẽ không bỏ người mà đi, con sẽ luôn luôn ở bên dì. Dì chậm chạp không muốn nhận lời cầu hôn của Phạm thúc thúc cũng là sợ chú ấy sẽ vô thanh vô tức mà biến mất, giống như ba mẹ con, bỏ người lại một mình.”

“Kỷ Thánh, con nói bậy bạ gì đó.” Diệp Dĩnh Lam không biết phải làm sao, tại sao Kỷ Thánh lại đề cập tới chuyện này.

Tô Kỷ Thánh bình tĩnh giơ tay ra đếm: “Đầu tiên là ông ngoại, bà ngoại; sau đó là cha mẹ con.”

“Kỷ Thánh…” Diệp Dĩnh Lam đè tay cháu lại, ngăn không cho nó nói tiếp.

Tô Kỷ Thánh trái lại nắm lấy hai tay của cô: “Bọn họ mặc kệ người có thể tiếp nhận hay không, đều lặng lẽ, không nói một lời mà ra đi, thậm chí chút tin tức cũng không lưu lại; Tiếp đó lại tới người học trưởng vô lương tâm kia…”

“Anh ta không muốn lấy cô gái có con riêng theo người, muốn dì vứt bỏ con.” Diệp Dĩnh Lam tiếp lời.

“Đúng vậy, cho nên dì cho rằng, hắn muốn dì từ bỏ con thì tương lai một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bỏ người mà đi.” Tô Kỷ Thánh nói ra sự lo lắng Diệp Dĩnh Lam giấu trong lòng chưa bao giờ nói ra.

Một hàng nước mắt lại đổ dài xuống hai má Diệp Dĩnh Lam, cô lấy mu bàn tay lau đi dấu vết mang vị mặn kia.

:Dì tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con…” Diệp Dĩnh Lam nói như thề.

“Con biết. Dì, người cũng hiểu được con sẽ không bao giờ bỏ dì mà đi, người dì con yêu quý nhất. Con cam đoan.” Tô Kỷ Thánh nhẹ nhàng hôn hai má cô.

“Dì cũng sẽ không bao giờ cho con có cơ hội lại bỏ ta đi lần nữa.” Diệp Dĩnh Lam hai tay ôm lấy thắt lưng cháu ngoại của cô.

“Dì yên tâm, sẽ không xảy ra nữa.” Tô Kỷ Thánh gỡ hai tay cô ra, đồng thời đặt nụ hôn lên mu bàn tay cô. “Tin tưởng Phạm thúc thúc, cũng cho chính mình một cơ hội đi dì. Thay đổi không phải lúc nào cũng là điều xấu, biết đâu, cuộc sống sẽ có một diện mạo mới. Chúng ta không cần phải sợ hãi, bởi kết cục xấu lắm bất quá cũng sẽ như vậy thôi, không phải sao? Người nói có đúng hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK