• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường từ phòng âm nhạc về lớp học, Tô Kỉ Thánh nghi hoặc nhìn qua Ông Sĩ Huân ngồi bên cạnh hắn. Hắn cúi đầu, vẻ mặt chán nản kéo gót chân đi tới, lúc này và hình tượng bình thường nói cười vui vẻ của hắn rất không giống.

Tô Kỉ Thánh kiềm chế không được hiếu kỳ trong lòng lòng, kiên quyết kéo Ông Sĩ Huân đến một bên.

“Tiểu Huân, ngươi làm sao vậy?” Tô Kỉ Thánh quan tâm hỏi : “Ngươi thân thể không thoải mái sao? Có muốn ta đi báo cáo thầy giáo hộ không?”

“Đúng vậy, ngươi hôm nay thoạt nhìn rất tò mò nha!” Những đồng học khác thấy vậy cũng đi đến, xoay quanh hỏi.“Ngươi ngày hôm qua không phải là tài cao hưng khí nói mẹ người muốn kết hôn, sau khi kết hôn muốn đem ngươi đến ở cùng bọn họ hay sao?”

Lời nói còn chua nói xong, từ khi thốt ra câu này, Ông Sĩ Huân nước mắt lập tức giống như cơn đại hồng thuỷ vỡ đê đổ xuống, khiến toàn bộ nhóm học sinh doạ cho hoảng sợ, hoang mang rối loạn lấy ra khăn giấy trong túi, vụng về lau đi nước mắt của Ông Sĩ Huân.

“Sự tình có biến hóa, phải không?” Tô Kỉ Thánh xem tình hình cũng đoán được bảy tám phần.

Ông Sĩ Huân “Oa” một tiếng khóc thành tiếng:“Ba ba mới nói hắn không thích nuôi cái gì con riêng, nói hắn không nghĩ muốn nhìn thấy ta…… Mẹ nói, mẹ về sau cũng không sẽ không nhìn ta, muốn ta ở cùng gia gia cùng bà nội là tốt rồi…..”

Nguyên bản nhóm học sinh tiểu học lao nhao, bây giờ mới an tĩnh lại. Tuy rằng bọn họ không quá hiểu được con riêng là có ý tứ gì. Nhưng là đại khái cũng đoán được, mẹ Ông Sĩ Huân không cần hắn, chuyện này làm cho đám bạn không biết nên an ủi như thế nào Ông Sĩ Huân đang thương tâm, đành phải đứng yên một chỗ, yên lặng không nói gì, chờ Ông Sĩ Huân tự mình điều chỉnh tốt tâm tình……

Tô Kỉ Thánh tâm tình cũng theo đó mà như trầm xuống đáy cốc, nhớ rõ thật lâu trước kia hắn cũng nghe quá lời nói giống như vậy.

“Học trưởng nói hắn không thích con gái có con riêng đi theo, cho nên ta đá hắn rồi …..”

Buổi tối hôm đó cậu ngủ thật không an ổn, tuy rằng dì thoạt nhìn thực kiên cường, đều là tỏ ra bộ dáng không sao cả, nhưng là cậu hiểu được buổi tối đều bị một trận giống như tiếng khóc vây quanh, tâm thần không yên. Kia không phải dì khóc, mà là trong lòng cậu vẫn băn khoăn cảm giác tội lỗi ác cảm, cho đến tận bây giờ trong lòng cậu vẫn đối với dì băn khoăn áy náy. Vì cậu, dì đã phải hy sinh rất nhiều ước mơ của mình…….

Vậy Phạm thúc thúc thì sao? Ý của chú ấy là như thế nào? Tô Kỉ Thánh ảm đạm hạ mắt xuống, cậu thật vô cùng muốn hỏi, nhưng là lại không dám hỏi. Từ sau khí Phạm thúc thúc tham gia vào cuộc sống của cậu và dì, cậu đã có thói quen mỗi ngày cùng Phạm thúc thúc gặp mặt, mỗi ngày nhìn chú và dì gia gia cãi nhau.

Mỗi ngày mỗi ngày cuộc sống đều có bóng dáng Phạm thúc thúc, thanh âm của hắn, hết thảy là tự nhiên như vậy, tựa hồ từ ngay từ đầu cuộc sống của ba người bọn họ đã là như thế này.

Tô Chí Uy không thích bị vắng vẻ, không thế nào vui được, hai tay nhanh chóng bắt lấy ba lô của Tô Kỉ Thánh, dùng sức kéo xuống một cái, Tô Kỉ Thánh không có phòng bị, suýt nữa bị hắn làm cho té ngã. May mắn Tô Chí Uy không dùng bao nhiêu sức, chẳng qua là làm cho hắn hoảng sợ mà thôi.

Tô Kỉ Thánh banh hé ra mặt, xoay người lại trừng mắt nhìn Tô Chí Uy:“Ngươi muốn làm gì?”

Tô Chí Uy vô tội nhún nhún vai, bướng bỉnh cười cười.

Loạn bộ dáng xấu xa này làm cho Tô Kỉ Thánh bực muốn chết, liền làm bộ muốn đánh hắn, Tô Chí Uy sợ tới mức vội vàng chạy đi, mà Tô Kỉ Thánh đương nhiên không bỏ qua hắn, cũng chạy theo sau.

Chạy ra cửa sau, Tô Kỉ Thánh cước bộ dừng lại, bởi vì Phạm Hán Đình đang dựa ở cửa xe ô tô nhìn hắn.

“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh trong lúc nhất thời không biết nên cùng chú nói cái gì, dì đã nói không thể cùng chú ấy có cái gì tiếp xúc nữa.

“Kỉ Thánh ngoan.” Phạm Hán Đình hướng hắn đi tới, thân mình ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn. “Nói cho ta biết, ngươi gần đây thế nào? Còn có, vì sao không mở được bất kì cái cửa nào? Chẳng lẽ Dĩnh Lam một hơi đem toàn bộ khoá thay đổi hết?”

Tô Kỉ Thánh gật đầu. “Dì nói không cần lại cùng ngươi có liên quan gì cả.”

“Chẳng lẽ cô ấy ngay cả một chút cơ hội giải thích cũng không cho ta?” Phạm Hán Đình thực vô cùng buồn bực. Dĩnh Lam tính tình như thế nào như thế ảo! Ngay cả nghe một chút lý do của anh cũng không nguyện ý!

Bất quá Phạm Hán Đình nghi hoặc nhìn anh vẻ mặt rầu rĩ không vui. Anh mục ý xoa bóp khuôn mặt Tô Kỉ Thánh, vỗ vỗ bả vai Tô Kỉ Thánh.

“Kỉ Thánh bảo bối, ngươi làm sao vậy?”

“Thúc thúc, ngươi thường gọi ta như vậy là thiệt tình sao?”

Tô Kỉ Thánh nâng mắt còn thật sự nhìn Phạm Hán Đình, mâu quang ẩn cấp phiếm bất an: Khi Phạm thúc thúc gọi cậu là bảo bối, là thật tâm thích cậu mới gọi như vậy sao? Tâm hồn nho nhỏ của cậu vì phỏng đoán này mà tâm hơi hơi đau.

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Phạm Hán Đình không hiểu ra sao nhìn cậu, hôm nay Kỉ Thánh là lạ.

Tô Kỉ Thánh cắn cắn môi, cuống quít cúi đầu, bất an kéo kéo hai dây ba lô. “Không…… Không có việc gì…… Coi như cháu không có hỏi gì. Cháu muốn về nhà! Thúc thúc hẹn gặp lại. Tô Chí Uy, về nhà!”

“yes, sir!” Nghe được Tô Chí Uy kêo to rồi phi đến cạnh người Tô Kỉ Thánh, rất đúng nội quy học sinh tiểu học đứng đắn cúi chào Phạm Hán Đình, đứng thẳng tắp, bởi vì do quán tính, thân mình nho nhỏ còn hơi hơi lắc lư.

“Cháu đi trước.” Tô Kỉ Thánh lôi kéo tay Tô Chí Uy liền chạy, Tiểu Chí Uy theo không kịp tốc độ của hắn chỉ có thể ngã ngã theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK