Chỉ bằng một câu nói này mà Giang Sương Hàn nghe được sự tự tin cuồng vọng trong con người hắn, nàng lắc đầu.
Cùng một lúc với động tác của nàng, cái tay kia dùng lực, quần áo vốn đã đơn bạc ở dưới tay hắn trở nên mỏng manh không chịu nổi, voan mỏng bị xé rách, tiếng xé rách phát ra rõ ràng trong doanh trướng yên tĩnh, vải đỏ rơi trên mặt đất, áo trong cũng theo đó mà bong ra từng mảng, mảng lớn da thịt trắng như ngọc lộ ra trước ánh mắt hắn.
Đôi chân cùng đầu gối của Giang Sương Hàn bị cóng đến đỏ bừng, lòng bàn chân cũng có dấu đỏ, trên cánh tay có vết thương xanh tím, càng nổi bật trên thân thể trắng nõn, nữ nhân theo động tác của hắn nằm sấp ở trên chân của hắn, cặp xương bướm nhô lên một cách rõ rệt, lưng mềm như không có xương, mềm mại nằm ở trên đùi cứng rắn, đầu ngón tay nàng run rẩy, gợn nước trong mắt dập dờn càng sâu, lại không có lấy một tia e ngại nào.
Tay Tiết Tẫn đặt ở chỗ mềm mại bị mài đỏ kia, động tác không hề khách khí, rõ ràng là động tác mập mờ, nhưng giọng nói lại cứ lành lạnh: "Sạch sẽ sao?"
Giang Sương Hàn có một chút sửng sốt.
Nàng giương mắt chống lại ánh mắt của hắn, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn không có lấy nửa phần cảm xúc, chỉ bình tĩnh mà tự thuật một vấn đề. Nàng lại cúi đầu, theo ánh mắt của hắn nhìn sang: "Thiếp từ Nghi Thủy giục ngựa đến đây."
"Nghi Thủy?"
"Thế đạo loạn lạc, người trong nhà đều đã chết hết, huynh trưởng trong nhà bảo thiếp rời khỏi cảnh hỗn loạn kia, không được quay đầu lại." Giang Sương Hàn nhàn nhạt tự thuật.
"Người Nhung giết?" Nhung địch là đại họa hàng đầu của Đại Yến, thời gian Tiết Tẫn tác chiến ở Bắc Địa không ngắn, Địch Nhân an phận không ít, người Nhung ở xa một chút thì ngược lại hai năm qua bắt đầu càn rỡ.
Giang Sương Hàn lắc đầu: "Ở Nghi Thủy cái không đáng giá nhất chính là mạng người."
Tiết Tẫn không hỏi lại nàng, hắn nắm lấy bả vai nàng kéo nàng lên, trực tiếp nắm thắt lưng của nàng ép buộc nàng nằm vào ngực mình.
Động tác của nam nhân đơn giản mà lưu loát, lúc phát hiện nữ nhân cũng đang tích cực đáp lại mình, thì càng không kiêng dè, nhanh chóng hôn môi nàng tới khi chảy máu mới buông ra rồi lại dời về phía khác. Ngoại sam tùy ý khoác lên người rất nhanh che khuất vải đỏ.
Tiết Tẫn vốn không phải là người dịu dàng, nên đối với Giang Sương Hàn cũng không khách khí.
Rơi sâu vào trong động tình, bàn tay hắn che phủ hai tròng mắt ngập nước xinh đẹp của nàng, cũng vì vậy mà che kín nốt ruồi trên sóng mũi đang đỏ lên, nàng thấp giọng gọi hắn: "Tướng quân."
Tiết Tẫn không thể nào nhìn dáng dấp dụ dỗ này của nàng, mắng nàng một câu quá phóng túng, lại gọi nàng: "Khanh Khanh."
Nàng làm như khó hiểu, vòm mắt đỏ lên nhìn về phía hắn, tay hắn còn đặt ở trên mặt nàng dùng để che kín chỗ không giống với Triệu Phù Khanh của hắn, giọt nước mắt dính ở lòng bàn tay hắn, không để ý tới lời nói của nàng.
Giang Sương Hàn thấy thế cười khẽ, khá xứng với cái tên này. Thái độ ngả ngớn của nàng rơi vào trong mắt Tiết Tẫn, khiến cho hắn càng không vừa lòng.
Đợi sau khi sự việc xảy ra, hắn mới nói: "Ngươi gọi là Khanh Khanh."
Lời này là mệnh lệnh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, bất quá chỉ là lời nói ra cho có lệ.
Giang Sương Hàn lại nhu thuận mà đáp ứng, giống như việc mới vừa rồi nghe không rõ cho nên mới không đáp lại hắn vậy.
Lúc sắc trời gần sáng, hắn ở bên tháp ném cho bộ nam trang màu trắng mộc mạc: "Màu đỏ nhìn không đẹp mắt, sau này đừng mặc."
Giang Sương Hàn không hỏi vì sao, từ trong lời nói này nàng nghe được ý hắn có dự định lưu mình lại. Chiến địa dĩ nhiên là không có xiêm y của nữ nhân, có thể tìm một bộ vừa người như thế đã là không dễ dàng gì.
Bắc Địa so với nàng nghĩ thì lạnh khủng khiếp hơn một ít, bằng không thì nàng cũng sẽ không chỉ mặc áo mỏng như vậy đã giục ngựa đến đây. Chẳng qua Giang Sương Hàn ngẫm lại, cho dù đã biết như thế, thì có lẽ cũng vẫn sẽ như vậy, có nơi nào có thời gian cho nàng thay y phục thường?
Nàng còn chưa kịp thay y phục thường, thì gặp được đại phu hôm qua lại tới đây nữa, tay vẫn xách theo hòm thuốc giống như hôm qua vậy.
Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua đại phu, rồi nói: "Tướng quân không có ở trong doanh trướng."
"Lão phu biết, lão phu tới xem vết thương của cô nương." Lão y đặt hòm thuốc xuống bên cạnh, đi tới bên người Giang Sương Hàn, "Chỗ vết thương trên người cô nương có thể để cho lão phu nhìn qua hay không?"
"Chỉ là vết thương do va chạm bình thường mà thôi, trên chân có thể nghiêm trọng hơn một chút, lúc đi bộ hay đi đường thì đụng tới vết thương, đại phu cho chút thuốc mỡ là được rồi." Giang Sương Hàn đang đắp chăn, nói hết vết thương trên người mình một lần cho đại phu biết, lúc nói chuyện vẫn nhìn vào đại phu.
Hôm qua Giang Sương Hàn không hề nhìn kỹ, đại phu trước mặt đầu tóc bạc trắng, dáng vẻ ngày thường tiên phong đạo cốt, giống như là cao nhân hành y cứu thế vậy. Chẳng qua y nhân có thể ở lại vùng biên cương này, tất nhiên cũng không phải người bình thường.
Đại phu nghe vậy liếc mắt thật sâu nhìn Giang Sương Hàn, cúi đầu lấy thuốc mỡ trong hòm thuốc ra đưa cho Giang Sương Hàn: "Cái này để bôi lên vết thương, nếu như là vết thương sâu, cần phải rửa sạch rồi sau đó mới có thể bôi thuốc." Đại phu nói xong lại lấy ra hai bình thuốc mỡ để ở bên cạnh.
"Làm phiền đại phu rồi, có thể cho ta thêm một ít băng gạc."
Ông Hiền tiên sinh cuối cùng từ trong hòm thuốc lấy băng gạc ra, đem toàn bộ tác dụng của vài loại thuốc mỡ nói cho Giang Sương Hàn một lần một: "Mấy loại dược này cô nương trước tiên cứ dùng, nếu sau này lại có vấn đề gì thì gọi lão phu đến."
“Đa tạ đại phu.”
Giang Sương Hàn ngoại trừ vết thương trên chân hơi sâu vào trong da thịt, còn có bên trong chân, đều là chỗ không thể cho người khác nhìn một cách dễ dàng được, nàng đợi đại phu rời khỏi, sau đó mới tìm bình rượu mạnh chỉ còn một nửa để ở một bên, rất nhanh rửa sạch vết thương, băng bó kỹ vết thương sau đó mới thay quần áo.
Quần áo hôm qua bị xé nát sớm đã không thấy bóng dáng đâu, Giang Sương Hàn ở trong chăn lục lọi nửa ngày, không tìm thấy dao mình giấu ở trên người.
Không kịp từ trên giường xuống, thì lại thấy có người vén rèm lên: "Đại tướng quân thật là không phúc hậu! Ở trong doanh trướng giấu tiểu mỹ nhân..."
Lời của Trì Sơn mới nói đến phân nửa, liền nhìn thấy nửa khuôn mặt của tiểu mỹ nhân ngồi ở bên giường, hắn cả kinh lui về phía sau hai bước đồng thời che kín mắt: "Thực sự là xuân tiêu khổ đoản! Vậy mà có thể đến giờ này cũng chưa thèm dậy."
"Tướng quân không có ở đây." Giang Sương Hàn từ trên giường bước xuống, đứng trên mặt đất nhìn nam nhân lỗ mãng xông vào cách đó không xa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trì Sơn lúc này mới dám ngẩng đầu, nhìn sang hướng Giang Sương Hàn bên kia, tức khắc nói lắp ba lắp bắp: "Thì ra là thật, thật là một đại mỹ nhân mà."
Giang Sương Hàn chỉ liếc mắt nhìn hắn, không trả lời, bộ dạng nàng không có nhiều hứng thú với người bên ngoài, rõ ràng ngày thường vô cùng xinh đẹp vô cùng quyến rũ, trổ mã lại lạnh lùng xa cách. Trì Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng thấy nàng đem bình thuốc mới vừa rồi mở ra từng cái từng cái một đóng lại, sau đó lại dọn qua một bên.
Lúc Tiết Tẫn trở lại doanh trướng, nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn đá Trì Sơn đang đứng ngốc một cước: "Làm gì hả!" Giọng nói không vừa lòng.
Trì Sơn quay đầu lại cười nói: "Đây không phải là nghe nói đại tướng quân mang theo một tiểu mỹ nhân trở về, đặc biệt qua tới nhìn một cái, ai biết tiểu mỹ nhân này còn là một người không thích nói." Trì Sơn gãi đầu trêu chọc.
Nhìn tiểu mỹ nhân ngược lại không có chuyện gì là khẩn cấp, trong quân doanh cho tới bây giờ không có nữ tử, lần này chuyện Tiết Tẫn đột nhiên phá lệ làm cho Trì Sơn bất ngờ, hắn càng lo lắng có khi là gian tế gì đó xâm nhập vào trong doanh.
"Khanh Khanh." Tiết Tẫn nhìn bóng lưng nữ nhân đã thay một bộ quần áo, cảm thấy thuận mắt hơn không ít.
Giang Sương Hàn nghe vậy thả vật trong tay xuống, đi tới bên người Tiết Tẫn: "Tướng quân." Nàng ôn nhu gọi hắn.
Trì Sơn kinh ngạc nhìn nữ nhân trong nháy mắt trở mặt này, kinh ngạc hơn là ở trước mặt Tiết Tẫn nàng rất nhu thuận, rõ ràng thanh âm kia rất lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Tiết Tẫn thì giống như bị thuần hoá vậy, trong mắt thì hàm chứa thâm tình.
Tiết Tẫn mắt lạnh thấy nàng đến gần mình, chưa từng nghĩ rằng, nữ nhân này bình thường gọi hắn ra sao thì có giống y hệt ở trên giường, giống như đã ngâm qua thuốc.
Hắn lấy một con dao sắc nhọn cùng vỏ dao cầm trong tay đưa tới, khớp xương ngón tay rõ ràng của nam nhân nắm ở trên cây dao nổi lên cùng gân xanh thấp thoáng như có như không đã tỏ rõ tính cách của người trước mặt này: "Bắc Địa không an ổn hơn bao nhiêu so với Nghi Thủy, lưu lại để phòng thân đi."
Nhớ tới chuyện mới vừa rồi Ông Hiền tiên sinh nói với mình, ánh mắt lại ở trên người nàng dạo qua một vòng nữa, nhìn thoáng qua dưới chân của nàng.
Giang Sương Hàn từ trên tay hắn nhận lấy cây dao kia, lướt nhẹ ở trên mu bàn tay hắn, không hỏi hắn lấy dao của mình làm cái gì.
Trì Sơn trợn to mắt nhìn Tiết Tẫn đem một cây dao đưa đến tay Giang Sương Hàn, hắn cảm thấy đầu óc Tiết Tẫn bị mê muội rồi, nữ tử trước mắt này không biết rõ lai lịch, lại còn hầu hạ ở bên người của hắn, hắn còn dám cho nàng một cây dao!
Tiết Tẫn giống như có thể nhận thấy được tâm tình kịch liệt của Trì Sơn vậy, nâng cằm về phía Trì Sơn bảo: "Đây là Trì Sơn, sau này lúc ta không có mặt, nếu có chuyện gì có thể tìm hắn."
Trì Sơn vốn nghĩ là Tiết Tẫn gọi đến là để cho nàng biết điều, nhưng không nghĩ tới lại là phương thức biết điều như thế này.
"Này..." Trì Sơn quay đầu nhìn về phía Tiết Tẫn.
"Có vấn đề gì không?" Tiết Tẫn bình thản cắt đứt ý kiến của hắn.
"Không có." Hắn có thể nói cái gì, hắn chính là một tên phó tướng nhỏ bé mà thôi, ngay cả cô nương kia một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn.
Trì Sơn đến cho Khanh Khanh gặp mặt xong, đã lôi kéo Tiết Tẫn ra ngoài doanh trướng nói là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, hai người ra khỏi doanh trướng, đi tới một chỗ không người, Trì Sơn mới lên tiếng hỏi hắn: "Không phải chứ, ngươi cái tên này tìm cơ thiếp nô tỳ vào lúc nào? Giấu đủ lâu nha, lúc này mới mang đến."
"Ngày hôm qua." Lông mày Tiết Tẫn cau lại, vẫn thản nhiên trả lời.
"Con mẹ nó ngươi!" Trong lúc nhất thời vậy mà Trì Sơn không biết nói cái gì cho phải, "Vậy ngươi trả lại dao cho nàng làm gì, ngươi biết nàng có thân phận gì sao? Đột nhiên xuất hiện ở Bắc Địa như vậy, có mục đích gì ngươi lại không thèm nghĩ một chút sao?"
"Có thể có mục đích gì chứ, nếu có thể làm gì được ta, coi như đó là bản lĩnh của nàng." Tiết Tẫn hừ một tiếng.
Giọng nói hắn bình thản, nhưng Trì Sơn vẫn có thể từ trong đó nghe được sự cuồng vọng, đây cũng là chỗ hắn thiếu nhất. Hết lần này tới lần khác hắn (Tiết Tẫn) nói đều là sự thật, trước đây cũng không phải là không có xảy ra chuyện như vậy, chẳng qua kết cục cuối cùng là người nọ chết oan chết uổng mà thôi.
"Ngươi đừng cho là ta nhìn không ra, bộ dáng của nàng ngày thường thật đúng là quá giống. Ngươi gọi nàng là Khanh Khanh, tâm tư rất rõ ràng." Trì Sơn cắn răng nói, còn tưởng rằng đã qua lâu như vậy, Tiết Tẫn đã buông xuống rồi, ai ngờ căn bản là không có quên.
Bằng không thì làm sao có thể đơn giản giữ lại nữ nhân như thế bên người mình chứ.
"Ngươi đã nhìn ra." Tiết Tẫn cười to, trong ánh mắt mang theo tia thỏa mãn không rõ.
"Bộ dáng đặt ở đằng kia, cho dù ai nhìn cũng biết? Rốt cuộc ngươi tính toán thế nào? Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi vì nàng mà chặt tay Từ Thiên, hắn là trưởng tử của Từ gia, đến lúc hồi kinh thì làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây?"
"Tay không sạch sẽ, chém thì chém thôi." Tiết Tẫn khẽ nói.
Trì Sơn nhìn dáng vẻ minh ngoan bất linh* của Tiết Tẫn, cuối cùng chỉ có thể căm tức nói: "Ngươi thật là, không có cách nào cứu được ngươi nữa rồi! Nếu là người có tâm tư gây rối gì, ta xem đến lúc đó ngươi hối hận thì phải làm sao bây giờ?"
*minh ngoan bất linh: ngu muội không khôn ngoan
Trước kia là cũng có người muốn ám sát Tiết Tẫn, nhưng không có người nào giống như nàng, những người đó cũng không có đạt đến loại trình độ như thế này.
"Nếu nàng có vấn đề, ta sẽ giết nàng, răn đe." Tiết Tẫn kéo khóe môi nở nụ cười, trong ánh mắt hiện lên sát khí.